Đã nói đến nước này, hai người không còn gì để nói, anh ta rời đi khỏi lối đi an toàn trước, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.
6
Trên đường về nhà, Vương Lật gửi Wechat, cùng một đoạn video.
[Tớ không biết cậu nói chia tay với Lục Chi Thiệu có liên quan đến chuyện này không, nhưng mà tớ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy cậu cần phải biết.]
Tôi ấn mở video, bối cảnh là ở quán bar nào đó.
Dưới ánh đèn mê ly, Lục Chi Thiệu ôm một cô gái xinh đẹp da trắng hôn nhau nồng nhiệt ở góc vắng trong quán bar.
Tiếng nước dinh dính và tiếng thở dốc khàn khàn xuyên qua màn hình, từng tiếng phá vỡ màng nhĩ.
Thật lâu sau, hai người mới lưu luyến không rời tách nhau ra,
Tưởng Như Nhã ngồi trên đùi Lục Chi Thiệu, hai tay ôm cổ anh ta, giọng điệu mềm mại dễ nghe:
"Lục Chi Thiệu, em so với Bùi Miểu thì ai làm anh vui vẻ hơn?"
Lục Chi Thiệu ôm cô ta, một đôi tay lướt lên xuống không thành thật:
"Bảo bối, đương nhiên là em rồi, nếu không phải vì lúc đó mẹ cô ta ép anh thề phải đối xử tốt với Bùi Miểu cả đời thì anh đã sớm vứt bỏ cô ta rồi."
Lời của anh ta giống như một con d.a.o nhọn cắm thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi đau đến sắp không thở nổi.
Nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-da-het-han/3630734/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.