Vào năm thứ bảy ở bên Lục Chi Thiệu, anh ta có niềm vui mới.
Anh ta nói với tôi:
“Mẹ Bùi Miểu vừa mới qua đời, giờ mà chia tay sẽ ép c.h.ế.t cô ấy."
"Ngoan, chờ thêm một thời gian nữa anh sẽ nói với cô ấy!"
Tôi thức thời chủ động nói chia tay.
Nhưng Lục Chi Thiệu lớn tiếng quát tôi một cách tàn khốc:
"Anh đi cùng với em bảy năm, ngẫu nhiên ra ngoài chơi một chút thì sao chứ?"
"Cha em yêu mẹ em cả một đời, không phải cũng có một đứa con riêng còn lớn hơn em sao!"
1
Người gần gũi nhất mới biết được đ.â.m vào chỗ nào trong tim là đau nhất.
Câu nói đó của anh ta có thể gọi là chí mạng, khiến tôi không có cả sức lực để mở miệng.
Cha tôi và mẹ tôi được công nhận là cặp vợ chồng ân ái, cha coi mẹ như công chúa mà yêu thương cả một đời.
Trước giờ đều không để mẹ vào phòng bếp làm việc, lần nào đi công tác cũng sẽ mang các loại quà mới lạ về cho mẹ.
Ngày kết hôn, ngày kỷ niệm, sinh nhật, các loại ngày lễ, không thiếu hoa tươi, quà cáp.
Ngay cả ngẫu nhiên cãi nhau thì cũng là cha cúi đầu chịu thua trước, đến hôm sau là hai người bọn họ lại ân ái như lúc ban đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-da-het-han/3630731/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.