“Biểu cảm của Tiểu Thiền rất đáng yêu, đôi mắt tròn xoe giống như hai quả nho đen vậy đó.” Ngu Thiếu Huy lướt ảnh chụp và cười nói.
“Tiểu Thiền của chúng ta vốn đã đáng yêu rồi mà, mặc kệ là có biểu cảm gì thì cũng đáng yêu hết, anh trai nói xem có đúng không?” Lâm Mạn cố ý kéo Ngu Tân Cố vào.
Ngu Thiền không hiểu, bọn họ khen ngợi mù quáng thì thôi đi, còn hỏi Ngu Tân Cố làm gì chứ?
Dù sao thì cái miệng đó của Ngu Tân Cố cũng chẳng nói ra được lời tốt lành nào cả.
Ai ngờ một giây sau Ngu Tân Cố lại gật đầu: “Ừ.”
Ngu Thiền: Hả?
Cô vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Ngu Tân Cố, cô luôn cảm thấy có thể đây là một cái bẫy.
Ngu Tân Cố bị chọc tức vì vẻ mặt tràn đầy đề phòng của cô, vẻ mặt này có đáng yêu như khi gọi anh là anh trai đâu chứ? Nhưng mà nhớ lại vẻ ỷ lại và đáng yêu khi đó của cô, thì Ngu Tân Cố vẫn dằn xuống cơn tức, nhướng mày nói: “Nhìn anh như thế làm gì? Chẳng lẽ anh nói sai à?”
Ngu Thiền không hiểu trong hồ lô của Ngu Tân Cố đang chứa loại thuốc gì, cô thấy Ngu Thiếu Huy và Lâm Mạn vẫn đang lật xem ảnh, cô đi vòng qua bên cạnh Ngu Tân Cố, nhỏ giọng nói: “Có phải là anh có chuyện gì đó muốn nhờ em không?”
Ngu Tân Cố: “?”
“Có việc thì cứ nói thẳng đi, anh không cần vì muốn nịnh nọt em mà nói mấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-co-chut-ngot/3590583/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.