Ngu Thiền bị anh hỏi, mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Em, em, em không có…”
“Không có gì?”
Bùi Vân Sơ nở nụ cười vô cùng tươi tắn chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. Ngu Thiền vừa cảm thấy rất chột dạ vừa có chút ảo não, cãi chày cãi cối: “Mặt không có đỏ.”
“Ờ, mặt không có đỏ, là do thị lực 5.2 của anh anh không tốt.” Bùi Vân Sơ cười vô cùng vui vẻ.
Ngu Thiền lúng túng quay đầu đi.
Cũng may Bùi Vân Sơ không có bám riết cô không tha, nghĩ rằng cô chỉ ngại mở miệng học nên anh đã động viên: “Không có gì phải xấu hổ cả, học ngoại ngữ là phải buông bỏ hết mọi thứ. Em nhút nhát như vậy là học không được đâu. Giống như những đứa nhóc đó, đừng sợ nói sai, phải có gan dám nói. Ở đây không có ai khác, cho dù em có nói sai, anh cũng sẽ không cười nhạo em. Lại đây đi! Nói theo anh nào, nữ, lục.”
Cả khuôn mặt của đậm nét cười, khi anh nói đến phần phía sau, vẻ mặt của anh vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng, rất biết an ủi người khác. Sự bối rối của Ngu Thiền cũng được anh xoa dịu, cô lập tức tập trung tinh thần nghiêm túc đọc theo anh.
So với Ngu Tân Cố, Bùi Vân Sơ quả đúng là một người thầy hoàn hảo.
Bùi Vân Sơ so với Ngu Thiền còn có cảm giác thành tựu hơn: “Đúng rồi, là như vậy đó, chúng ta củng cố nó thêm một lần nữa.”
Đầu óc của Ngu Thiền thông minh, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-co-chut-ngot/3590574/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.