Chương trước
Chương sau
Chủ nhật, Ngu Thiền nghỉ ngơi trong nhà một ngày.

Lâm Mạn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đang bận rộn trong phòng bếp, Ngu Thiền đi tới giúp bà nhặt rồi rửa rau. Lâm Mạn thấy thế không khỏi nhớ tới cuộc sống trước kia của cô, vừa vui mừng vừa đau lòng: "Con đi làm bài tập về nhà đi! Một mình mẹ có thể làm được mà.”

"Con đã làm xong bài tập mà giáo viên giao cho rồi."

"Làm xong rồi thì đi thư giãn nghỉ ngơi đi, cơ thể của con vừa mới tốt hơn một chút, đừng đụng vào nước lạnh."

"Không sao đâu, trước kia con cũng toàn sử dụng nước lạnh."

Trong lòng Lâm Mạn càng chua xót: "Tiểu Thiền, mấy năm nay con đã chịu khổ rồi, sau này đây chính là nhà của con, con không cần làm những việc này, đi gọi anh con tới đây.”

Ngu Thiền đến gõ cửa phòng của Ngu Tân Cố, bên trong truyền ra giọng nói không kiên nhẫn: "Chuyện gì?”

"Mẹ gọi anh kìa."

Ngu Tân Cố đi vào phòng bếp, Lâm Mạn bảo anh nhặt rau rồi rửa, vẻ mặt Ngu Tân Cố buồn bực, bình thường mẹ không bảo anh làm những việc này.

"Bình thường do chúng ta quá nuông chiều con, không giống em gái con chịu khó hiểu chuyện, Tiểu Thiền còn biết chủ động đến giúp mẹ. Bây giờ mẹ điều chuyển chi nhánh, sau này cũng rất bận, con đã lớn như vậy, nên học nấu cơm làm việc nhà, lúc mẹ và cha bận rộn, con phải nấu cho em gái con ăn. Con xem con rửa cọng rau mà cũng không rửa sạch..."

Lâm Mạn vừa nấu canh vừa lải nhải, lần này Ngu Tân Cố xem như đã hiểu ra: "Không phải mẹ chê con cái này làm không tốt, cái kia làm cũng làm không tốt, vậy con đụng tới làm cái gì? Tốn công không được gì mà có khi còn bị mắng à?”

Lâm Mạn tức giận: "Bởi vì làm không tốt, cho nên mới bảo con phải học đấy! Đã lớn thành như vậy, vẫn giống như một đứa trẻ!”

Ngu Tân Cố trợn trắng mắt: "Muốn con làm thì đừng có mà ghét bỏ.”

Ngu Thiền nhìn anh rửa rau còn chưa vẩy hết sạch nước, đành đi qua giúp anh, Lâm Mạn nói: "Con xem em gái con hiểu chuyện biết bao.”

Ngu Tân Cố:...

Lâm Mạn: "Tối mai con lại đi đón Tiểu Thiền đi, gần đây mỗi ngày cha con đều tăng ca để đẩy nhanh tiến độ, tối muộn mẹ còn muốn làm bữa khuya cho hai đứa.”

Ngu Thiền đang định nói với Lâm Mạn về chuyện này, ngược lại Lâm Mạn đã nhắc tới trước, cô nói: "Mẹ, con có thể tự đi về, con không muốn trì hoãn thời gian học hành của anh.”

Ngu Tân Cố lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ngu Thiền, không nói chen vào.

Lâm Mạn nói: "Đứa nhỏ ngốc này, có gì mà trì hoãn, thời gian anh trai lêu lổng mỗi ngày còn nhiều hơn thời gian đi đón con nữa. Con đi một mình, mẹ không yên tâm.”

"Con đi cùng với bạn." Ngu Thiền rủ mắt xuống, che dấu sự chột dạ trong lòng.

Lâm Mạn cười nói: "Rốt cuộc Tiểu Thiền của chúng ta đã kết bạn được rồi, đây là chuyện tốt, con cũng nên giao lưu cùng lời bạn học nhiều hơn.”

Kỳ thật Lâm Mạn nhìn ra được Ngu Thiền là kiểu người tự ti hướng nội, đứa nhỏ này trước kia vẫn sống ở nông thôn, điều kiện vô cùng kém, người nhà kia đối xử với cô cũng không tốt. Giáo viên chủ nhiệm cũng từng nói cho Lâm Mạn biết, Ngu Thiền không thích nói chuyện, cũng không thích giao lưu với bạn học, Lâm Mạn vẫn luôn lo lắng cô không thể hòa nhập với hoàn cảnh mới.

Nghĩ đến Ngu Thiền đã mười một tuổi, quả thật cũng nên học cách tự lập, cuối cùng Lâm Mạn mới buông lỏng: "Con muốn đi cùng bạn học cũng được, trên đường phải chú ý an toàn, có chuyện gì phải gọi điện thoại.”

"Vâng."

Ngu Tân Cố giương mắt nhìn về phía Ngu Thiền, anh đi đón Ngu Thiền đã một tuần cũng chưa từng nhìn thấy cô có bạn bè nào.

Trong lúc lơ đãng, Ngu Thiền chạm phải tầm mắt Ngu Tân Cố, vội vàng cúi đầu.

Lâm Tần lại không nghi ngờ gì, chỉ nhịn không được nói với Ngu Tân Cố: "Con nhìn em gái con hiểu chuyện thế kia, còn nói sợ trì hoãn việc học của con, tự cùng bạn học đi về. Em gái tốt như vậy, con cũng không biết đau lòng!”

Ngu Tân Cố hết sức không nói gì: "Lớn như vậy, cũng nên học được tự lập từ sớm rồi.”

"Vậy con lớn như thế, sao còn không thấy con biết tự lập nhỉ?". Lâm Mạn tức giận cười.

Ngu Tân Cố:...

Thời gian Ngu Thiền đi học cùng Lâm Tần đi làm không khác nhau là mấy, mỗi buổi sáng Lâm Tần đều thuận tiện đưa cô đến trường, buổi tối để cho cô tự đi về. Buổi chiều sau khi Ngu Thiền tan học sẽ đến cơ sở học thêm để củng cố kiến thức và làm bài, đợi đến khi trường cấp 3 tan học, Bùi Vân Sơ sẽ đến đón cô.

Mỗi lần Bùi Vân Sơ đến đều mang cho cô một ít đồ ăn vặt, có lúc là bánh ngọt, có lúc là bánh quy, cũng mang qua không ít bánh rán, chỉ duy nhất một hộp sữa canxi tăng chiều cao là không thay đổi.

Có lẽ do anh và Lâm Mạn có cùng mỗi sự lo lắng - sợ cô không cao lên được.

Nhưng cứ như vậy trong lòng Ngu Thiền cũng rất băn khoăn, dù sao anh không phải là anh ruột của cô, mà cô mỗi ngày lại ăn nhiều thứ của anh, tiêu nhiều tiền của anh như thế.

Ngu Thiền suy nghĩ một phen, quyết định đem tiền tiêu vặt của mình đưa cho Bùi Vân Sơ: "Anh ơi, cho anh.”

"Ừm?". Bùi Vân Sơ không hiểu gì, liếc mắt nhìn một xấp tiền lẻ xếp chồng lên nhau thật chỉnh tề trên tay cô, đều là mười tệ, hai mươi tệ, một chồng thật dày, nhìn qua cũng không ít. Anh có chút hứng thú, nhướng mày: "Hối lộ anh à?”

"Đây là tiền anh đón em tan học." Ngu Thiền giải thích.

Bùi Vân Sơ nở nụ cười: "Tiểu Thiền Thiền, anh rất đắt, chút tiền lẻ này của em không đủ nha ~"

Giọng điệu nói chuyện của anh rất không đứng đắn, ngay cả âm cuối câu cũng giương lên, giống như mang theo móc câu.

"Đây là toàn bộ tiền tiêu vặt của em, để cho anh mua nước với đồ ăn vặt của em đó."

Gương mặt cô gái nhỏ ửng hồng, ánh mắt có chút né tránh, song lời nói ra lại đủ chân thành, chân thành đến mức có chút ngây thơ.

Bùi Vân Sơ cười càng vui vẻ, đẩy bàn tay nhỏ bé đang đưa tiền của cô trở về: "Tấm lòng của Tiểu Thiền Thiền anh đã nhận được rồi, những thứ này cứ ghi nợ trước, chờ em lớn lên, em sẽ tới tìm em đòi lại, cả gốc lẫn lãi.”

Ngu Thiền đành phải đem tiền tiêu vặt cất đi,thật ra Lâm Mạn cho cô không ít tiền tiêu vặt, dù sao cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Cái gì Lâm Mạn cũng mua cho cô, số tiền này cô không có chỗ để tiêu.

"Thứ bảy tuần này em vẫn học bù à?" Bùi Vân Sơ bỗng nhiên hỏi.

Ngu Thiền không hiểu ý, gật gật đầu: "Phải học bù.”

"Ngày lễ cũng không nghỉ ngơi sao?"

Lúc này Ngu Thiền mới nhớ tới thứ bảy là ngày Quốc tế thiếu nhi nhưng hình như không liên quan gì với cô, cô cũng không có tí tài nghệ nào, chỉ có thể làm khán giả ở dưới khán đài. Hoạt động của trường được tổ chức vào buổi sáng, buổi chiều cô vẫn phải đến cơ sở học thêm, Lâm Mạn tốn nhiều tiền như vậy, không đi quá phí.

"Không nghỉ, sắp thi cuối kỳ rồi, em còn có rất nhiều kiến thức chưa học xong."

"Ừm, học tập thật tốt là đúng, Tiểu Thiến Thiến của chúng ta phải làm một học sinh ba tốt. Vậy thì buổi chiều tan học anh vẫn sẽ tới đón em nhé.”

Chiều thứ bảy, Bùi Vân Sơ đạp xe đạp chuẩn bị rời đi, ghế sau bỗng nhiên bị người nào đó kéo lại.

Một nam sinh diện mạo thanh tú đặt mông ngồi ở ghế sau: "Uầy! Anh Sơ, chiếc xe này không tệ, rất thời trang, còn có chỗ ngồi đằng sau.”

Bùi Vân Sơ chân dài duỗi ra, đầu ngón chân đặt trên mặt đất: "Lăn xuống đi!”

"Anh Sơ đừng hung dữ như vậy mà! Đưa tớ đi lượn một vòng đi, Đồng Hâm còn hẹn cậu chơi bóng rổ.”

"Không rảnh, để hôm khác."

Nhiếp Hải Thần thấy kỳ lạ: "Chơi bóng rổ cũng không đi? Đám ba ba con trong lớp thực nghiệm hẹn chúng ta PK, lần trước bọn họ bại dưới tay cậu, cực kì không phục, lần này bọn nó gọi át chủ bài Ngu Tân Cố của bọn nó ra.”

"Bại tướng dưới tay, không có hứng thú."

"Đám ba ba con nói bọn nó thua không nổi, nói chẳng qua lần trước thua là do Ngu Tân Cố không ra sân. Anh Sơ, đi, để cho bọn nó thua tâm phục khẩu phục, quỳ xuống gọi cha.”

Bùi Vân Sơ Lôi không đổi ý: "Thời gian của anh đây rất quý giá, không có nghĩa vụ phải đi tiếp bọn chúng, hiểu không?”

Nhiếp Hải Thần thấy khuyên không được, không khỏi nảy sinh nghi ngờ, tò mò liếc nhìn Bùi Vân Sơ một vòng: "Anh Sơ, có chuyện! Cậu lại muốn đi làm chuyện gì? Gần đây mỗi ngày sau giờ học cậu đều không rảnh, còn đặc biệt mua một chiếc xe đạp có ghế ngồi đằng sau, chậc chậc, thành thật khai báo mau!”

Bùi Vân Sơ cho anh một cái liếc mắt, đẩy anh từ trên xe mình xuống: "Anh đây còn có việc.”

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đưa tớ đi với.”

"Tự mình lấy xe đạp công cộng mà đi, xe của anh đây còn phải chở người."

"Tớ không phải là con người?"

Bùi Vân Sơ đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt: "Cậu giống người ở chỗ nào?”

"Mẹ nó!"

Nhiếp Hải Thần lại đi chiếc xe đạp công cộng, Bùi Vân Sơ không đi, bọn họ đánh bóng rổ cũng không thắng, cuối cùng đều hiếu kỳ đi theo Bùi Vân Sơ.

"Lão đại, mau thành thật khai báo, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Bùi Vân Sơ thờ ơ nói: "Đón bạn nhỏ tan học về nhà.”

"Bạn nhỏ?"

"Mẹ kiếp! Đúng là có chuyện mà! Ngay cả bạn nhỏ cậu cũng không bỏ qua!”

"Đầu óc chỉ toàn một đống đồ bỏ đi!". Bùi Vân Sơ nghiêng đầu xe, đâm ngã nam sinh đi xe đạp công cộng bên cạnh ở bên đường.

"Ui! Lão đại! Đau quá!”

Bùi Vân Sơ không quan tâm: "Không muốn chết thì câm miệng!”

Mấy nam sinh đi theo Bùi Vân Sơ đến trung tâm dạy thêm gần trường trung học cơ sở, Đại Tượng vỗ vai Bùi Vân Sơ trêu chọc: "Anh Sơ, anh muốn lén lút học thêm sao?”

Bùi Vân Sơ ngay cả liếc mắt cũng lười cho anh ta, người phát tờ rơi bên đường thuận tay nhét cho bọn họ một tờ rơi.

Bùi Vân Sơ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ngu Thiền.

Thạch Đầu cười hề hề hỏi: "Anh Sơ, đừng ngại ngùng, chúng ta tuyệt đối không ồn ào, có phải là chị dâu hay không?”

Bùi Vân Sơ cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng: "Có phải mấy người nghe không hiểu lời tiếng người không hả?”

Thạch Đầu lập tức ngậm miệng lại, vội vàng chuyển chủ đề: "Tớ đi mua nước, các cậu muốn uống gì?"

Nhiếp Hải Thần, Đại Tượng và Đồng Hâm đều gọi đồ uống cho bản thân, Thạch Đầu lại hỏi Bùi Vân Sơ: "Anh Sơ thì sao?”

"Sao cũng được, lấy thêm một hộp sữa canxi tăng chiều cao."

"Mẹ nó! Đi ngay đây!". Thạch Đầu lập tức hiểu ý.

Ngu Thiền từ trên tầng đi xuống, vừa lúc nhìn thấy Bùi Vân Sơ đứng dưới tàng cây nghịch điện thoại di động, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu lên người anh, giống phủ thêm một tầng ánh sáng ấm áp.

"Anh ơi!". Ngu Thiền không hề che dấu sự vui mừng của mình, chạy từng bước nhỏ tới, ngọt ngào gọi một tiếng.

Đúng lúc mấy người Thạch Đầu cũng từ canteen nhỏ đi ra, đem nước soda và một hộp sữa canxi tăng chiều cao đưa cho Bùi Vân Sơ: "Anh Sơ, sữa của chị dâu.”

Bùi Vân Sơ liếc anh ta một cái, đem sữa đưa cho Ngu Thiền: "Tiểu Thiền, đến đây, gọi là chú.”

Ngu Thiền nhận lấy sữa: "Chú… Chào chú ạ.”

"Cháu gái ngoan."

Bùi Vân Sơ đá một cước vào mông Thạch Đầu: "Cút!”

"Mẹ kiếp! Anh Sơ, không phải là em thuận theo ý anh sao?”

Ngu Thiền cắm ống hút vào trong hộp sữa, hút một ngụm nhỏ, cười nhìn bọn họ đùa giỡn.

"Bỏ cặp sách xuống!"

Ngu Thiền đem cặp sách lấy xuống đưa cho Bùi Vân Sơ: "Cảm ơn anh.”

Bùi Vân Sơ tiện tay ném vào trong giỏ trước xe đạp, khiến Nhiếp Hải Thần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

"Anh Sơ, em gái thật sao? Tên là gì thế?”

"Chào bạn học của anh trai, em tên là Ngu Thiền." Ngu Thiền chủ động tiếp lời.

Nhiếp Hải Thần bị chọc cười: "Này, bạn học nhỏ, cái gì gọi là bạn học của anh trai? Bạn cùng lớp của anh trai, không phải em nên gọi là anh sao?”

Ngu Thiền lại không chịu gọi anh, chỉ dựa vào người Bùi Vân Sơ, mím môi cười đến có chút ngượng ngùng.

"Đừng nghe bọn họ lải nhải, lên xe đi! Anh đưa em đi.”

Bùi Vân Sơ ngồi trên xe đạp, Ngu Thiền bám vào anh, ngồi lên ghế sau.

"Về lúc bảy giờ sẽ không sao chứ?". Bùi Vân Sơ hỏi.

"Không có việc gì, tối nay cha em có tiệc xã giao, phải tám giờ mẹ em mới về đến nhà." Ngu Thiền giải thích.

"Được, vậy thì anh đưa em đi chơi thêm một chút, bám chắc vào eo của anh, anh muốn xuống dốc, em đừng ngã đấy."

"Vâng."

Ngu Thiền đặt tay lên eo Bùi Vân Sơ, cách áo thun trắng mỏng manh, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp gầy gò nóng rực của người thiếu niên, cùng với mùi hương dễ ngửi trên người của anh.

Ngu Thiền nhìn lưng của anh, hai má có chút nóng lên, chẳng qua chút không tự nhiên ấy rất nhanh đã bị gió sông thổi đến xua tan.

Bùi Vân Sơ dẫn cô đến đường Tân Giang, bên này có rất nhiều chỗ chơi khá vui.

Bùi Vân Sơ khóa xe lại, nhấc cặp sách của cô lên: "Hôm nay là ngày lễ của em, muốn chơi cái gì thì chơi, anh bao.”

Ngu Thiền không nghĩ tới Bùi Vân Sơ sẽ đặc biệt dẫn mình tới nơi này, bởi vì hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, tuổi thơ của cô cũng phải đi qua, dù vậy cô chưa từng được hưởng thụ một ngày Quốc tế thiếu nhi chân chính.

Ngày quốc tế thiếu nhi của thôn Tiểu Đích vô cùng đơn giản, mỗi lớp ra trình diễn một tiết mục coi như là xong chuyện, dù sao chương trình cũng không đến lượt cô lên sân khấu, cô vĩnh viễn chỉ là một khán giả.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã trở thành nhân vật chính, nhân vật chính duy nhất.

"Thế nào? Choáng váng rồi sao?". Bùi Vân Sơ thấy cô không có phản ứng, nhíu mày hỏi.

Ngu Thiền thu hồi cảm xúc dư thừa, cười đến mặt mày cong cong: "Không phải, em chỉ là không biết cái gì thú vị, em đều chưa từng chơi qua.”

"Vậy thì mỗi cái đều chơi một lần." Nhiếp Hải Thần tiếp lời.

"Đi thôi! Đưa em đi ngồi xe điện đụng.”

Bùi Vân Sơ mua vé, lần đầu tiên chơi những thứ này, lúc mới bắt đầu còn cẩn thận từng li từng tí một, đến lúc sau đã hoàn toàn buông thả, hăng hái không ngừng.

Bọn họ chơi nửa tiếng rồi đi ra, Bùi Vân Sơ nhìn thoáng qua thời gian, nói với Ngu Thiền: "Chỉ có thể chơi thêm một trò nữa, chơi xong sẽ đưa em về, em có muốn chơi cái gì không?”

Ngu Thiền thấy bên cạnh chính là trò bắn bóng bay, thật ra cô không có hứng thú đối với trò này, thế nhưng cô muốn một món quà kỷ niệm có ý nghĩa, bắn bóng bay có thể thắng được món quà gì đó.

"Anh ơi, vậy chúng ta chơi trò này đi!" Ngu Thiền chỉ vào từng hàng bóng bay bên cạnh nói.

"Được rồi! Đây là thế mạnh của anh, để anh chỉ em.”

Bùi Vân Sơ bỏ mười đồng tiền đổi hai mươi viên đạn, anh cong eo, dạy Ngu Thiền cách cầm súng, ngắm mục tiêu.

Đột nhiên hơi thở thanh nhã đến gần làm cho Ngu Thiền có chút không bình tĩnh, viên đạn bị cô bắn lệch.

"Không sao, lại lần nữa." Bùi Vân Sơ kiên nhẫn nói.

Thanh âm trong suốt đè thấp ở ngay bên tai, Ngu Thiền cảm thấy lỗ tai mình hơi ngứa.

Bùi Vân Sơ là một thầy giáo không tồi, kiên nhẫn tỉ mỉ, dưới sự dạy dỗ lặp đi lặp lại của anh, Ngu Thiền rốt cuộc bắn trúng một phát.

"Anh Sơ, để cho em bắn hai phát." Đại Tượng nhìn thấy cũng ngứa tay.

"Tự mình mua đi, hôm nay là ngày lễ của Tiểu Thiền, các cậu không tặng quà thì thôi, còn tranh giành với một đứa nhỏ, không thấy mất mặt à."

Đại Tượng đi mua năm tệ tiền đạn, mấy nam sinh cao lớn cùng chơi. Ngu Thiền ngắm luôn không chính xác, cuối cùng không muốn chơi nữa, cô sợ mình chơi tiếp, một món quà cũng không thắng được, cô để Bùi Vân Sơ bắn mười phát còn lại.

Bùi Vân Sơ ôm súng, bắn liên tiếp mười viên đạn vào khinh khí cầu, mười phát đều trúng.

"Mẹ kiếp! Anh Sơ, anh cũng quá lợi hại rồi đấy! Đừng nói những nữ sinh kia, đến tớ còn muốn ngã dưới súng của cậu." Thạch Đầu lộ vẻ khoa trương nói.

Nhiếp Hải Thần lập tức hỏi: "Cậu từng thử súng của anh Sơ rồi à?”

Bùi Vân Sơ dùng khuỷu tay hung hăng đâm anh ta một cái, đau đến mức Niếp Hải Thần vội vàng che bụng.

"Mấy người nói chuyện chú ý một chút, còn có trẻ em ở đây đấy!"

Ngu Thiền không chú ý tới nội dung nói chuyện phiếm của bọn họ, điện thoại di động cho bé của cô vang lên, sợ tới mức cô vội vàng lấy ra xem.

Trên màn hình hiển thị người gọi tới - Ngu Tân Cố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.