Chủ nhật, Ngu Thiền nghỉ ngơi trong nhà một ngày.
Lâm Mạn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đang bận rộn trong phòng bếp, Ngu Thiền đi tới giúp bà nhặt rồi rửa rau. Lâm Mạn thấy thế không khỏi nhớ tới cuộc sống trước kia của cô, vừa vui mừng vừa đau lòng: "Con đi làm bài tập về nhà đi! Một mình mẹ có thể làm được mà.”
"Con đã làm xong bài tập mà giáo viên giao cho rồi."
"Làm xong rồi thì đi thư giãn nghỉ ngơi đi, cơ thể của con vừa mới tốt hơn một chút, đừng đụng vào nước lạnh."
"Không sao đâu, trước kia con cũng toàn sử dụng nước lạnh."
Trong lòng Lâm Mạn càng chua xót: "Tiểu Thiền, mấy năm nay con đã chịu khổ rồi, sau này đây chính là nhà của con, con không cần làm những việc này, đi gọi anh con tới đây.”
Ngu Thiền đến gõ cửa phòng của Ngu Tân Cố, bên trong truyền ra giọng nói không kiên nhẫn: "Chuyện gì?”
"Mẹ gọi anh kìa."
Ngu Tân Cố đi vào phòng bếp, Lâm Mạn bảo anh nhặt rau rồi rửa, vẻ mặt Ngu Tân Cố buồn bực, bình thường mẹ không bảo anh làm những việc này.
"Bình thường do chúng ta quá nuông chiều con, không giống em gái con chịu khó hiểu chuyện, Tiểu Thiền còn biết chủ động đến giúp mẹ. Bây giờ mẹ điều chuyển chi nhánh, sau này cũng rất bận, con đã lớn như vậy, nên học nấu cơm làm việc nhà, lúc mẹ và cha bận rộn, con phải nấu cho em gái con ăn. Con xem con rửa cọng rau mà cũng không rửa sạch..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-co-chut-ngot/3590571/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.