Chương trước
Chương sau
Thiếu niên này trong mắt Giang Sam cùng nít ranh không sai biệt lắm, rất rõ ràng, hắn đối Giang Sam rất có địch ý, hơn nữa còn là một loại phách lối đối kháng, chỉ là Giang Sam căn bản không tiếp chiêu.
Cậu trái lại đối thiếu niên này ôn hòa cười.
Tống Trí Văn đối mặt cảnh tượng như thế này, cũng không có một chút nào lúng túng, rất tự nhiên đối Giang Sam nói: “Cậu thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn ngài.” Giang Sam thong dong mà tao nhã, không nhanh không chậm, không kiêu không vội, trơn bóng như ngọc, sự phong độ này cùng nội tâm hàm dưỡng khí phách học thức, sự nghiệp thành công cùng tiền bạc đủ đầy đều có, vốn là soái ca của chi nhánh SC làm điên đảo biết bao mỹ nữ, công ty bọn họ tại đây viên chức cơ hồ đều là trai xinh gái đẹp, hơn nữa khí chất không tầm thường, phần này khí chất nhất định là cùng công ty bọn họ lãi kếch sù có liên quan, ở vị trí Giang Sam hàng năm có thể nhận được hơn 2 triệu, mặc dù đối với vài người mà nói quả thực không đáng chú ý, nhưng đối với bình dân bách tính mà nói, lại là cây bút thu nhập không ít. Cậu hiện tại cũng không phải người vì hai mươi vạn mà bán mình, nhưng cậu vẫn như cũ cảm tạ Thải Thải lúc trước đột nhiên xuất hiện tìm tới cậu, dành cho cậu cơ hội kia, nếu không, cha cậu khẳng định đã chết rồi. Bao nhiêu tiền cũng không thể so với mạng người quan trọng.
“Tống tiên sinh, bên ngoài lạnh. Chúng ta đi vào thôi.” Cậu nói, rất tự nhiên dể Tống Trí Văn dẫn người đi trước.
Tống Trí Văn ôn hòa nói: “Đi thôi. Cậu đến đây là có chuyện gì, có muốn không cùng chúng tôi ngồi một chút.”
Giang Sam đi theo bên cạnh y: “Đúng vậy, Hái tỷ gọi em lại đây.”
Tống Trí văn “Ồ” một tiếng: “Cũng là hắn gọi tôi tới.”
Giang Sam cười cười, để giám đốc dẫn đi tới phía sau một lô ghế riêng ở sâu bên trong.
Đây là một nơi để ăn uống và chơi đùa, Thải Thải và những người khác ở trong phòng khách chơi mạt chược.
Tống Trí Văn cùng Giang Sam tiến vào, Thải Thải bọn họ liền đứng dậy chào hỏi, Giang Sam đương nhiên không kham nổi loại hoan nghênh này, bọn họ là cùng Tống Trí Văn chào hỏi.
Tống Trí Văn không thích nơi nhiều người, cho nên trong phòng kỳ thực chỉ có sáu, bảy người, Thải Thải chỉ giới thiệu trong đó ba người, đều là thương nhân khá giả ở C thành, nghe tên chính là như sấm bên tai, không giới thiệu đương nhiên là không đủ thân phận để giới thiệu.
Giang Sam lần này biết Thải Thải xác thực chờ mình đến, đem mình gọi tới gặp loại người như Tống Trí Văn, còn tiến cử người cho cậu.
Bất quá cậu rất nhanh liền phát hiện mục đích Thải Thải đơn giản không phải như thế.
Giang Sam một tay chơi bài giỏi, đã từng nghiên cứu chuyên môn qua, cậu chỉ ở thời điểm bồi người chơi, bình thường không thích đánh bài.
Lúc này đang chơi là Tống Trí Văn cùng với ba ông chủ khác, Thải Thải để Giang Sam làm quân sư cho Tống Trí Văn, Giang Sam cười không nói, thiếu niên Tống Trí Văn mang tới ước chừng cảm thấy xem Tống Trí Văn đánh bài rất vô vị, liền ở trong phòng khách nhìn qua ngó lại, mở máy vi tính ra chơi, sau đó lại không chơi, đẩy Tống Trí Văn bên người ra, một mặt thiếu kiên nhẫn.
Đề tài trên bàn cờ không ngừng, mà không người nào tán gẫu đến chuyện sắc tình, ngược lại là tình hình chính trị và thương mại.
Giang Sam ở một bên ghế sô pha cùng Thải Thải một dạng nhàm chán, Thải Thải hướng thiếu niên kia bĩu môi, Giang Sam biết thiếu niên kia gọi là Tiểu Trì.
Hái Thải nói: “Một cái cái rắm cũng không biết, chỉ biết đùa giỡn tính khí, nhìn liền phiền.”
Thải Thải hiển nhiên không thích Tiểu Trì.
Giang Sam đương nhiên là không tin đánh giá đó, vẫn như cũ chỉ là cười cười.
Tiểu Trì một hồi cũng ngồi lại đây, đối Giang Sam nói: “Anh là Tiểu Khả phải không?”
Giang Sam nghĩ, nhất định là Thải Thải giận hờn cùng hắn nói cái gì.
“Không phải, tôi họ Giang.” Giang Sam rất ôn hòa nói.
Câu trả lời của cậu khiến Thải Thải thổi phù một tiếng nở nụ cười, đối với hắn trả lời như thế rất hài lòng.
Tiểu Trì thế là nhíu mày một cái, hắn ước lượng cảm thấy được hai người này đang đùa mình, liền không cao hứng táo bạo nói: “Bất quá chỉ là quá khứ.”
Đôi mắt Giang Sam sáng ngời mà trong suốt nhìn hắn chỉ là nở nụ cười, cái này cười là có chút mùi vị khiêu khích, ước chừng là ta đây bình thản, ngươi tức cái gì, thế là càng ngày càng khiến Tiểu Trì tức giận.
Chơi mấy vòng rồi nghỉ ngơi, đại gia đến phòng ăn bên cạnh ăn ít thứ, bên này còn có bàn bóng bàn, mấy người khác vừa nãy ở nơi này chơi một bên, mà Tiểu Trì không cùng nhóm cậu làm bạn.
Có người ôm người bên cạnh từ nay về đằng sau đi tới, một hồi lâu không trở về, tên còn lại mời mọi người đi ngâm suối nước nóng, xoa bóp thân thể buông lỏng một chút.
Thải Thải muốn Giang Sam đi với mình, Giang Sam không có từ chối.
Giang Sam hôm nay ban ngày kỳ thực rất mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày nay bịcảm mạo nhẹ, hơi cảm thấy choáng, ở trong phòng xông hơi một lúc, cậu liền đi ra, nằm ở trên giường để thợ đấm bóp xoa bóp, lại ngủ thiếp đi. Nhưng thật ra là nửa ngủ nửa tỉnh, lúc rời đi, thợ đấm bóp kéo chăn lên che cho cậu, cậu vẫn biết.
Lúc này có người đi vào, cậu biết, mà đầu óc quá chậm chạp, cậu qua vài giây mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Trí Văn mặc áo tắm ngồi ở trên ghế salông nhìn về phía cậu.
Giang Sam sửng sốt một chút, biết này so với là ý của Tống tiên sinh, e sợ càng là trò đùa dai của Thải Thải.
Cậu ngồi dậy, đi tới một bên cầm áo tắm của mình mặc vào, lúc này mới đi đến bên cạnh Tống Trí Văn, phòng xông hơi đã không còn âm thanh, Thải Thải chắc đã ra ngoài.
Lúc Tống tiên sinh thân thủ kéo tay Giang Sam, Giang Sam giật tay ra, rất ôn nhu nói: “Tống tiên sinh, em muốn đi về trước. Lần sau gặp lại đi.”
Tống Trí Văn cũng không ép buộc cậu: “Chỉ ngồi một chút liền đi?”
Giang Sam trên mặt là ý cười nhu hòa: “Em không thể cùng hai người thông đồng a.”
Tống Trí Văn sửng sốt một chút, nói: “Hái Thải nói, cậu là muốn tôi yêu?”
Tống Trí Văn tự mình nói ra cũng cảm thấy kỳ quái.
Giang Sam nghĩ, Thải Thải cũng thật là cái gì đều nói cho Tống Trí Văn, chẳng trách Tống Trí Văn hỏi cậu như thế.
Giang Sam vốn muốn nói đây chỉ là chuyện quá khứ, nhưng cũng chỉ là cúi đầu nhìn Tống Trí Văn trầm mặc.
Tống Trí Văn cũng cảm giác mình quái quái, bất quá nhìn Giang Sam, y liền nhớ cậu, có chút nhớ nhung thân thể của cậu.
Bất quá Giang Sam không thể nào cùng y ở đây hoang đường, dù sao cậu là khách quen nơi này.
Hơn nữa cậu cũng không muốn làm người thứ ba.
Không chờ hai người nhiều lời, Tiểu Trì tìm tới, hắn nhìn thấy Giang Sam cùng Tống Trí Văn không phát sinh chuyện mờ ám gì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hắn dù sao còn nhỏ, đối với hết thảy dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của mình không có thể khống chế được.
Hắn đối Tống Trí Văn nói: “Thế nào, đây là tình nhân cũ lúc trước của anh, chính là Tiểu Khả?”
Tống Trí Văn giương mắt nhìn hắn: “Không nên nháo cho tôi đau đầu.”
“Em còn đau đầu đây.” Tiểu Trì hiển nhiên tính khí con nít, tuyệt không thỏa hiệp.
Tống Trí Văn thế là đẩy hắn một cái, không muốn hắn kề cận mình: “Đều là hồ đồ.”
“Là anh hồ đồ đi, Thải Thải đều bắt nạt em, còn gọi hắn đến, anh một câu nói cũng không có.” Hắn căm giận, chỉ vào Giang Sam, “Anh coi em là cái gì, em không phải là con thỏ mặc anh đùa giỡn.”
Nhìn hai người cãi nhau, Giang Sam không hề lưu lại nghe, đã nhanh đi ra ngoài, trước khi đi ra đem quần áo lấy được xếp phía ngoài gian phòng mặc vào.
Sau đó áo mũ chỉnh tề đi.
Giang Sam đến nhà mới gửi tin nhắn cho Thải Thải nói cảm ơn hắn chiêu đãi, cậu bởi vì cảm mạo không thoải mái, đã về nhà trước.
Thải Thải ước chừng đang bận, sáng ngày thứ hai mới nhìn đến tin nhắn, hắn chỉ “Ồ” một tiếng. Không còn gì khác, thậm chí không phát huy bản tính nhiều chuyện của hắn, chắc là hắn đã bị Tiểu Trì quấy rối.
Giang Sam còn rất yêu thích Tiểu Trì, loại tuyệt không thỏa hiệp cùng thái độ nuông chiều ít nhất là rất đúng, không giống Tống Trí Văn trong đầu chỉ sợ sẽ không biết trinh tiết là cái gì.
So với Giang Sam, Tiểu Trì kỳ thực càng giống Đại Khả, hắn lộ liễu đến thậm chí kiêu căng khó thuần. Ban đầu Tống Trí Văn nhìn thấy hắn, quả thực có chút hoảng hốt, cảm giác mình về lại lúc trước, Đại Khả cùng mình đều mới vừa lên đại học.
Tiểu Trì vốn là bạn của bạn y, Tống Trí Văn bỏ ra chút công phu mới đem hắn chiếm được, Tiểu Trì mới bắt đầu căn bản không vừa mắt y, còn đối với y rất là hung hãn táo bạo, thậm chí cơ hồ đánh y, bất quá Tống Trí Văn đối với hắn có vô hạn kiên trì, bởi vì cảm thấy được như đang nhìn Đại Khả năm đó.
Tiểu Trì nhìn không vừa y, y lại rất hăng hái tìm hắn. Tiểu Trì yêu y, ở cùng với y, Tiểu Trì như đã biến thành phụ nữ hay ghen tuông, đối người đứng bên cạnh y đều nghi thần nghi quỷ, hơn nữa thường thường can thiệp quấy rầy y, vốn là y lần này lại đây y không mang theo Tiểu Trì, mà Tiểu Trì cố tình muốn tới, Tống Trí Văn bất đắc dĩ liền bất mãn, lại chỉ có thể đè xuống.
Tống Trí Văn tuyệt đỉnh thông minh, cảm giác mình năm đó cùng Đại Khả thật muốn ở cùng nhau, lấy ý muốn của Đại Khả mà khống chế, e sợ so với Tiểu Trì càng sâu, y hiện tại ở độ tuổi này, đã yêu không nổi nữa rồi .
Xem ra thanh xuân quá khứ, rất nhiều đều đã qua, bao gồm cả Đại Khả.
Y yêu cùng quyến luyến đối phương, vốn là vì thời điểm thanh xuân của cậu hồn nhiên cùng cảm xúc mãnh liệt, và cả không muốn nữa.
Tống Trí Văn để tài xế cầm thẻ năm mươi vạn đưa Tiểu Trì lúc chia tay, Tiểu Trì đem thẻ kia trực tiếp xé rách ném vào mặt tài xế, trả lại cho hắn mấy quyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.