Chương trước
Chương sau
Yến Thiên Y hỏi :

- Còn vụ điều tra? Đại Sum phủ xúc tiến chưa? Đến đâu rồi?

Tùng Triệu đáp :

- Theo sổ nhân công, thì trong vòng ba tháng trở lại đây, số người mới vào giúp việc, là mười sáu, dĩ nhiên có đại hiệp trong đó. Luận theo cấp bậc thì hạng thấp kém nhất gồm sáu người, đại hiệp và năm người nữa. Công cuộc điều tra được ủy thác cho Tư Diên Tông, vị Đường chủ Tiền đường, và phương pháp điều tra thì bắt đầu từ người có địa vị cao nhất xuống đến người có địa vị thấp nhất. Như đại hiệp, có lẽ đại hiệp chỉ sẽ bị đuổi sau cùng. Tuy nhiên, tiểu nhân nghĩ rằng, đại hiệp vốn là một tiểu gia nô, lại suốt ngày quanh quẩn trong phòng quản sự, thì người ta không nghi ngờ gì đại hiệp cho lắm.

Yến Thiên Y gật đầu :

- Dù vậy, tại hạ cũng phải dè dặt.

Họ đàm đạo với nhau một lúc nữa, rồi Tùng Triệu cáo từ.

Yến Thiên Y suy tư mãi về cuộc điều tra sắp tới. Đành rằng chàng bịa đặt một lai lịch thực chu đáo, nhưng nếu đối phương không tin, cho người đến tận nơi sinh quán giả tạo truy cứu thì sao?

Như thế, hành tung của chàng phải bị bại lộ.

Tình hình cấp bách, chàng phải làm sao ứng phó đây?

Một ý niệm phát sinh, lập tức chàng nghiên cứu kỹ, nhận thấy có thể thực hiện được ý niệm đó. Trừ diệt Tư Diên Tông! Trừ diệt họ Tư, chàng sẽ thu hoạch được mấy điều lợi: Làm cho cuộc điều tra trì hoãn lại, ít nhất cũng được năm, mười hôm. Lạc Mộ Hàn mất một cánh tay đắc lực, khủng tố tinh thần thuộc hạ Đại Sum phủ.

Chàng quyết định hành động theo ý niệm đó, ngay trong đêm đó.

* * * * *

Đêm xuống từ lâu.

Đèn trong Đại Sum phủ đốt sáng như ban ngày, đèn trong nhà, đèn ngoài, thêm đuốc bốc cao ngọn.

Người canh gác tăng cường gấp mười lần, cứ ba bước có một cặp, năm bước có một đôi, vũ khí lăm lăm, ánh thép chớp ngời dưới bóng đèn, bóng đuốc.

Yến Thiên Y khoác lốt dạ hành. Đầu, mặt bao vải đen, y phục đen, từ đầu đêm, chàng đã nằm sẵn trên nóc sảnh thuộc Quần Hùng đường.

Từ trên cao nhìn xuống, chàng thấy người lao xao, đèn chớp sáng, đuốc bập bùng.

Chàng có cảm tưởng khôi hài là người ta đang mở hoa đăng mừng chàng, biễu diễn các cuộc rước đuốc, rước đèn cho chàng xem.

Bên dưới sân trước mặt chàng, là cửa chánh Quần Hùng đường, bên tả là Tây Viên, bên hữu là những dãy nhà, có vườn hoa, có đình đài, có giả sơn, có hồ nước...

Cũng về phía hữu, có sân luyện võ, nơi Yến Thiên Y hạ sát Hoàng Đơn, trước sự chứng kiến của Tào Quảng Toàn.

Chàng đã dọ hỏi kỹ, vào canh ba mỗi đêm, thì Tư Diên Tông từ Quần Hùng đường đi tuần quanh một vòng khắp Đại Sum phủ.

Y có thói quen, không chịu dẫn theo nhiều người, mà chỉ mang hai tên phủ vệ thôi.

Theo kế hoạch thì Yến Thiên Y đón chận Tư Diên Tông tại đoạn đường có nhiều cây và hoa nơi phía tả.

Không lâu lắm, trống lầu canh điểm ba tiếng.

Tư Diên Tông quả là con người hành sự đúng giờ, ba tiếng trống vừa dứt, ba bóng người từ trong Quần Hùng đường bước ra.

Vừa ra đến ngoài, họ liền rẽ về phía tả. Họ đi nhanh quá, gia dĩ từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy lưng thôi, Yến Thiên Y không thể xác định người đi đầu có phải là Tư Diên Tông hay không.

Nhưng, thời gian cấp bách, ba người đó lại đi nhanh, Yến Thiên Y không thể do dự, lập tức từ trên đỉnh mà quăng mình xuống chỗ tối, đoạn phóng chân chạy theo.

Chàng theo lối tắt, đến gấp nơi dự định đón đầu.

Giả như trong số ba người đó, chẳng có Tư Diên Tông, thì cũng không sao, bởi họ chỉ là những thuộc hạ trong Đại Sum phủ, người nào cũng thế, trừ diệt được mạng nào hay mạng nấy.

Huống chi cuộc dọ thám hôm nay, chàng làm rất kỹ, chàng tin rằng không thể nhầm lẫn được.

Ba người vừa đi, tuy đi nhanh, nhưng họ vẫn thấp giọng đàm đạo với nhau, như ung dung, bình thản, không tỏ vẻ quan tâm đến nhiệm vụ quan trọng mà họ đang thi hành.

Cuối cùng rồi họ đến nơi Yến Thiên Y nấp.

Nơi đó, là cạnh hàng cây rậm, có hai tên phủ vệ đứng cạnh, xa xa là một góc tường, tại đây có ba tên phủ vệ phòng thủ.

Yến Thiên Y rời chỗ nấp, phi thân lướt qua trên đầu hai tên phủ vệ cạnh hàng cây.

Nằm mộng chúng cũng không tưởng là bên trên có người kích xuống, chúng chỉ kịp kêu lên một tiếng, cùng ngã nhào.

Hai người cùng ngã một lượt, dĩ nhiên có gây tiếng động.

Tiếng động làm kinh động ba cao thủ tuần sát. Cả ba giật mình, cùng quay đầu lại xem.

Họ chỉ kịp thấy một bóng đen bay vút lên không, uốn cầu vồng đạp xuống góc tường, uốn cầu vồng trở lại.

Ba tên phủ vệ tại góc tường cùng ngã gục.

Ba cao thủ hiểu ngay có sự lạ xảy ra.

Đồng một loạt, họ nạt lên một tiếng, rồi cùng lướt tới.

Yến Thiên Y trở lại, ba người lướt tới, khoảng cách thu hẹp nhanh chóng và chỉ trong thoáng mắt, song phương chạm mặt nhau rồi.

Quả nhiên, trong số ba người đó, có Tư Diên Tông.

Tư Diên Tông vừa trông thấy chàng, “hừ” một tiếng, nghiến răng hét :

- Ngươi! Ta cứ tưởng ngươi là ma, chẳng bao giờ hiện thân! Thử xem lần này ngươi có thoát đi được như các lần trước hay không?

Tiếng nói vừa dứt, người cũng vừa đến nơi, người chưa đến nơi là ánh chưởng chớp chớp, nhanh hơn điện. Tư Diên Tông đánh ra bảy mươi chín chưởng, chưởng sanh gió, gió từng cơn cuốn tới như sóng lượn trào đùa, tạo thành một khí thế cực kỳ mãnh liệt.

Yến Thiên Y không lên tiếng, nhún chân tung người lên, rồi từ trên đáp xuống, thanh đoản kiếm lóe sáng bắn đi một đường, bức thoái Tư Diên Tông lùi ba bước.

Người thứ hai từ trong bóng tối tiến ra, chiếc trượng trong tay loang loáng vùn vụt, trượng ảnh tỏa rợp không gian, bao bọc quanh mình Yến Thiên Y.

Nhưng, nhanh chân, Yến Thiên Y nhảy về phía hậu, thoát khỏi vùng trượng ảnh.

Giật mình, chàng thầm nghĩ, Tư Diên Tông kia rồi, thì hai kẻ tùy hành phải là hai tên phủ vệ, song phủ vệ thì làm gì có bản lĩnh kinh hồn như thế?

Người đó không bỏ, vọt theo, trượng ảnh lượt nữa tỏa rợp quanh mình chàng, trượng phong rít lên vù vù.

Yến Thiên Y chợt tỉnh ngộ.

Vi Đà trượng!

Thì ra, một trong hai người tùy hành Tư Diên Tông là Bát Tý Vi Đà Bồ Hòa Kính.

Bất chợt, một vầng sáng lóe lên, vầng sáng lấm tấm như ngàn sao kết tụ, rào rào bay tới!

Tên phủ vệ thứ ba vào cuộc!

Một tên phủ vệ giả hiệu, bởi Yến Thiên Y nhận ra, người phát xuất vầng sáng đó là Quang Luân Chương Sâm, tay kiếm thứ ba trong nhóm Đại Địa thập kiếm, thân phụ của Chương Phàm.

Đi đêm mãi, phải có ngày gặp ma!

Yến Thiên Y thầm kêu khổ, lần này thì đúng là chàng cỡi cọp rồi! Lên lưng cọp thì dễ, xuống lưng cọp phỏng có mấy tay được toàn mạng?

Phản ứng đầu tiên của chàng, là thức ngộ ngay mình rơi vào cạm bẫy của địch.

Địch bố trí một khung cảnh để dẫn dụ chàng.

Hiện tại, chàng chỉ còn có cách là tận lực ứng chiến thôi, và không hy vọng nhiều một chiến thắng sau cùng.

Vừa tránh khỏi vầng kiếm ảnh của Chương Sâm, thì chàng lại gặp trượng ảnh của Bồ Hòa Kính, đồng thời gian, chưởng ảnh của Tư Diên Tông cũng ào ào bay tới.

Vi Đà trượng là một vũ khí đặc biệt, hình dáng là chiếc trượng, song đầu ngoài xoáy thành khuôn ốc, lại có gắn bốn chiếc khoen, khi vung lên, khoen chạm vào nhau, bật những tiếng leng keng khá lớn.

Không dám liều lĩnh, Yến Thiên Y lùi nhanh chín bước.

Tư Diên Tông vượt lên, bám sát.

Song chưởng của y không những chớp chớp, có lúc đánh ngửa ra, có lúc chênh chênh dùng sống tay làm đao mà chặt, cũng có lúc xòe năm ngón đâm tới như năm mũi dùi.

Phải nhìn nhận chưởng pháp của y đã đạt đến mức siêu huyền nhập diệu.

Nhưng, nếu cả ba cùng xung kích một lượt, thì Yến Thiên Y thủ nhiều hơn phản công, tránh né nhiều hơn xung kích.

Chứ còn một người giao thủ, thì bất cứ người nào trong bộ ba, chàng không hề ngán.

Tư Diên Tông vừa vọt theo, Yến Thiên Y vung đoản kiếm quét tới.

Tư Diên Tông thu chưởng, lùi lại liền.

Y lùi lại, Chương Sâm xông lên, thay thế. Bộ ba thoạt dùng xa luân chiến pháp, hiệp công.

Yến Thiên Y vẫn bình tĩnh ứng phó.

Cuộc chiến diễn ra cực kỳ khốc liệt, có thể bảo là bình sinh Yến Thiên Y mới bị bắt buộc phải tận dụng tâm lực để duy trì một thế quân bình.

Hơn thế, chàng phải tốc chiến tốc thắng, bằng mọi giá, phải kết thúc nhanh cuộc đấu, và kết thúc với thắng lợi hoàn toàn.

Quân bình, là kéo dài thời gian, trong trường hợp này, kéo dài thời gian là nguy hiểm, biết đâu cuộc chiến đã chẳng kinh động bọn phòng vệ trong phủ rồi?

Chúng kéo đến bao vây, rồi nhiều cao thủ khác trong phủ xông ra, chàng dù có là mãnh hổ, cũng chẳng đương cự nổi quần hồ, huống chi đối phương gồm toàn những tay ngang ngửa, suýt soát với chàng?

Qua một lúc, tay áo của Bồ Hòa Kính bị mũi kiếm của Yến Thiên Y chạm phải, rọc tét một đường.

Và, đúng như Yến Thiên Y dự liệu, toàn phủ đã kinh động vì cuộc chiến đó, từ các nơi đèn chớp, đuốc chớp, thanh la nổi dậy, người hò hét vang rền, người cầm đèn, cầm đuốc, cầm vũ khí rần rần chạy tới.

Bất quá, họ chưa rõ nơi xảy ra cuộc biến, nên vừa chạy đi vừa ngóng hướng nên thành thử chậm đến nơi một chút.

Bất cứ đấu thủ nào, nếu biết có viện thủ ở phía hậu, thì lên tinh thần ngay.

Chương Sâm hăng hái vượt đồng bạn, lên sát Yến Thiên Y.

Yến Thiên Y cấp tốc lùi năm bước, rồi từ đó lạng mình xuống thấp, vọt xiên lên, thanh đoản kiếm trong tay chớp sáng.

Chương Sâm vốn là tay kiếm thượng thừa miền Nam, với thanh Lưu Vân kiếm, lão tạo được một thế đứng vững chắc trên giang hồ, thì khi nào lão nhượng bộ!

Lưu Vân kiếm bay ra, nghinh đón Chiếu Nhật đoản kiếm.

Kiếm chạm kiếm, lửa bắn tung tóe, lửa tắt rồi, Chương Sâm rú lên một tiếng, ngả nghiêng qua một bên.

Bên kia, Yến Thiên Y loạng choạng người, suýt không đứng vững.

Tư Diên Tông rít hận vung chưởng ập tới.

Yến Thiên Y đang thở mệt, thấy thế vội lạng mình qua một bên, trầm cổ tay xuống, thọc mũi kiếm lên.

Thủ pháp của chàng cực nhanh, gia dĩ Tư Diên Tông đánh ra chiêu chưởng đó như quăng trọn thân hình.

Vì quyết đè bẹp đối phương, y quăng thân hình với trọn sức nặng như vậy, thì dù thấy nguy cũng chẳng làm sao trụ bộ được, cho nên y hứng trọn nhát kiếm.

Mũi kiếm xuyên thủng dạ dưới của y, máu phún ra có vòi.

Vừa lúc đó, Bồ Hòa Kính vung Vi Đà trượng lướt tới, Yến Thiên Y thân liền kiếm, kiếm liền thân, thân và kiếm cùng bay vào, trực tiếp nghinh đón chiêu công của Bồ Hòa Kính.

Hai bóng người vừa nhập một, liền tách ra làm hai.

Bồ Hòa Kính lảo đảo người, lùi mấy bước, mới gượng chỏi gậy, đứng vững.

Máu phún từ ngực, đẫm ướt cả thân áo trước, gương mặt tròn biến dài ra, làn da vàng vàng đổi trắng nhợt.

Yến Thiên Y không dám chậm trễ, phi thân vút đi, lướt đi trên đầu bọn phủ vệ lúc đó vừa mang đèn, vác đuốc chạy đến nơi.

Thoáng mắt, chàng đã ly khai hàng cây vút qua các dãy nhà, tung mình vượt luôn đầu tường đáp xuống bên ngoài.

Đại Sum phủ như lâm vào cảnh đất lở, trời long, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, biết võ công cũng như không biết võ công, tất cả đều thất sắc kinh hồn.

Sét đánh xuống đầu họ cũng chưa khiếp hãi bằng biến cố vừa xảy ra!

Một biến cố không tiền khoáng hậu tại Đại Sum phủ, trước mắt những cao thủ thượng thặng võ lâm!

* * * * *

Yến Thiên Y chạy bay đến cửa hiệu buôn nhang đèn tại đường Tẩu Mã.

Khi chàng đến nơi thì người trong hiệu đều mất vía bay hồn, bởi toàn thân chàng đẫm máu như nhuộm mình trong ao nước đỏ.

Máu của chính mình, máu của đối phương.

Không để mất phút giây, chàng cởi phăng y phục, bảo thuộc hạ nấu nhanh mấy nồi nước, lau sạch máu trên mình, sạch máu đọng quanh các vết thương, lau đến khi vết thương không còn rướm máu nữa, chỗ thịt tét biến thành nhợt nhạt.

Đoạn, chàng bảo lấy thuốc Kim Sang bôi lên, rồi dùng bố dịt lại, cần nhất phải dịt thật chắc, và làm sao cho lượt vải không quá dày độn phồng lên.

Nơi sườn bên hữu, một vết thương dài độ ba tấc, làm da ngực tét một đường, nơi dạ dưới sưng lên một cục.

Vết thương nơi sườn do Chương Sâm gây nên, cục sưng nơi dạ dưới do Bồ Hòa Kính lưu lại, còn đường tét nơi ngực thì vì chàng không cảm giác ngay lúc đó nên chẳng rõ người nào đã đả thương chàng.

Thực ra, nếu là lúc bình thường, thì tình hình không thể như vậy được.

Địch đông người, chàng thì đơn thân độc mã, địch có hậu thuẫn, còn chàng thì nơm nớp lo ngại viện thủ địch tăng cường, gia dĩ chàng cần che giấu hành tung, nên không thể thi triển Minh Thiên đại cửu thức.

Thành thử, chàng giao thủ trong sự khó khăn đó, chiêu thức có phần gò bó, tự nhiên chân lực phải kém giảm, cuối cùng tuy có thắng, song cũng phải trả giá đắt một chút.

Trong khi bọn thuộc hạ quýnh quáng bôi thuốc, dịt thương tích, thì Yến Thiên Y bình thản như thường, ung dung cầm bút viết hai phong thơ.

Một phong thơ gởi đến Trang Không Ly tại Ma Thạch Ba.

Còn một phong, chàng cất kỹ trong mình.

Sau đó, chàng trở về Đại Sum phủ.

Vờ như đang ngủ, giật mình bừng tỉnh giấc, Yến Thiên Y nhảy xuống giường, xỏ chân vào giày, mở cửa chạy ra ngoài, gặp Tôn Vân Đình cùng mấy người đứng tại hành lang.

Chàng ngáp dài mấy lượt, rồi cất giọng ngáy ngủ kêu lên :

- Tôn đại gia, thức chi sớm thế?

Tôn Vân Đình trầm giọng hỏi :

- Ngươi vẫn ở trong phòng từ đầu đêm đến giờ chứ?

Yến Thiên Y ngơ ngác :

- Tiểu nhân không ở trong phòng thì ở đâu, đại gia? Hay có việc gì xảy ra?

Tôn Vân Đình lắc đầu thở dài :

- Ý a! Tuổi trẻ thì vậy đó, ham ăn, ham ngủ, nằm xuống rồi là ngủ như chết, lấy đòn mà xeo cũng chẳng thức dậy! Ta có đến phòng ngươi, gõ cửa gọi, nhưng ngươi chẳng lên tiếng.

Rồi lão tiếp :

- Này, Tiểu Lang! Đại họa vừa xảy ra tại Đại Sum phủ trong đêm nay đó!

Yến Thiên Y trố mắt :

- Đại họa gì, đại gia? Sao tiểu nhân không nghe động tịnh chi hết?

Tôn Vân Đình lại thở dài :

- Người ta nhốn nháo cả lên, mà ngươi như từ cung trăng rơi xuống! Ngủ như vậy có ngày mất mạng đấy, Tiểu Lang! Lúc canh ba, có gian tế từ bên ngoài đột nhập, có lẽ chính là hung thủ đã gây ra bao nhiêu vụ án trong bổn phủ từ mấy hôm trước. Hắn đụng phải Bồ Hòa Kính lão gia, Chương Sâm lão gia và vị Đường chủ Tiền đường của bổn phủ là Tư Diên Tông lão đệ. Cuộc ác chiến khai diễn, cuối cùng, bổn phủ đại bại!

Yến Thiên Y biến sắt mặt kêu lên :

- Trời! Mình bại à? Hung thủ tài tình đến cỡ đó à?

Tôn Vân Đình gật đầu :

- Chứ không à? Tư Diên Tông bị đánh lủng dạ dưới, chết liền tại chỗ. Bồ Hòa Kính hứng một nhát kiếm nơi giao tiếp vai và ngực, đứt gân, tuy không trí mạng, song từ nay tay hữu cầm như phế bỏ rồi! Chương Sâm thì bị hai nhát kiếm chém trúng nơi sườn tả, phải mất ít nhất cũng hai, ba tháng mới khôi phục được, chừng như kiếm chạm khá sâu, lòi cả ruột của lão.

Yến Thiên Y kêu lên :

- Khiếp quá!

Tôn Vân Đình tiếp :

- Đối phương cũng thọ thương, xem ra khá nặng. Nghe nói lúc thoát đi, hắn chạy không được vững vàng lắm.

Yến Thiên Y trố mắt :

- Vậy mà mình không bắt được hắn à?

Tôn Vân Đình cười khổ :

- Cái đó, ta làm sao biết được vì lẽ gì? Ta nghĩ, có thể là họ nói quá sự thật, người ta không hề thọ thương hay thọ thương không nặng lắm, họ bịa chuyện mà nói như vậy thôi. Đối phương còn thừa oai lực, thì họ tài gì bắt được?

Yến Thiên Y nhìn nhận câu nói của Tôn Vân Đình rất trung hậu, suy ta, xét người một cách rất chính xác, không mảy may thiên vị.

Tôn Vân Đình thở dài lượt thứ ba, tiếp :

- Phủ Tòng hay tin, chấn động phi thường, lớn tiếng thống trách những người có nhiệm vụ bảo vệ an ninh trong phủ, nhưng quá giận mà thống trách, chứ mắng người đâu phải là một biện pháp cứu vãn tình thế? Nghe nói, lão nhân gia run rẩy cả mình, bình sanh chưa lần nào lão nhân gia tức uất đến cỡ đó!

Một lúc lâu, Yến Thiên Y hỏi :

- Lúc nãy Tôn đại gia nói, có gõ cửa phòng gọi tiểu nhân? Gọi để làm gì? Đại gia có điều chi cần phân phó tiểu nhân chăng?

Tôn Vân Đình đáp :

- Biến cố xảy ra, làm đại tiểu thơ quá sức kinh hoàng, bịnh cũ tái phát, ta định bảo ngươi ra phố mua thuốc, ngươi không thức, ta phải đích thân đi mua, thuốc có sẵn trên bàn kia, ngươi hãy mang đến cho đại tiểu thơ đi. Mang thuốc rồi, ngươi đi luôn đến Tiền đường.

Yến Thiên Y kinh ngạc :

- Đến Quần Hùng đường?

Tôn Vân Đình trấn an chàng :

- Chẳng sao đâu, ngươi đừng sợ. Ngươi ta đang mở cuộc điều tra những người mới vào giúp việc trong phủ từ ba tháng nay thôi, dù muốn dù không, ngươi cũng phải đến đó vì là việc chung...

Dừng lại một chút, lão tiếp :

- Theo quyết định của Phủ Tòng, thì Tư Diên Tông phụ trách cuộc điều tra này, song hiện tại Tư Diên Tông đã chết rồi, thì Phủ Tòng cho Đường chủ Trung đường thay thế, với sự phụ giúp của Đường chủ Hậu đường. Đường chủ Trung đường là Cửu Hùng Đà Cát Hướng Sơn và Đường chủ Hậu đường là Đại Sát Luyện Phạm Gia Xương. Ta có giới thiệu ngươi trước mặt hai vị lão đệ đó, bảo họ hỏi qua loa về lai lịch ngươi, đồng thời những việc gì ngươi làm trong đêm xảy ra biến cố, hỏi xong là thôi. Ngươi cứ sự thực trình bày, như ngươi đã nói với ta. Ta bảo đảm là ngươi sẽ được bình an vô sự. Không ai nghi ngờ gì ngươi cả.

Yến Thiên Y áy náy vô cùng.

Chàng ấp úng :

- Đa tạ... đại gia... hết lòng chiếu cố tiểu nhân. Một ngày nào đó, nếu có dịp, tiểu nhân sẽ báo đáp ân sâu này. Tiểu nhân không ước mong gì hơn là đại gia hiểu cho tiểu nhân thôi.

Bật cười ha hả, Tôn Vân Đình đưa tay xoa xoa trên lưng Yến Thiên Y, tiếp :

- Cần phải nói những lời đó sao, tiểu tử? Ta thương ngươi, che chở cho ngươi, chứ nào phải mong ngươi báo đáp mai hậu? Cứ yên trí, Quần Hùng đường xong việc rồi, cứ ở lại đây với ta.

Tôn Vân Đình trở vào phòng.

Yến Thiên Y thầm nghĩ, khi cuộc điều tra bắt đầu mở màn, và một giai đoạn mới trong chương trình hành động của chàng cũng mở màn.

An? Nguy? Làm sao chàng biết trước được?

Chỉ còn có cách phó cho may rủi!

Dù sao thì chàng cũng hy vọng sự tình kết thúc sớm, bằng cách này hay cách khác.

Tuy nhiên, giả như bắt buộc phải ly khai Đại Sum phủ thì chàng cũng cảm thấy lưu luyến ít nhiều...

Lưu luyến vì tình cảm của Lạc Chân Chân...

Lưu luyến vì thái độ ôn hòa, từ ái của vị Tổng quản họ Tôn.

Chàng trở vào phòng thay áo.

Thanh đoản kiếm Chiếu Nhật thì luôn luôn được cất giấu bên mình, còn thanh trường kiếm của chàng thì từ khi vào đây, chàng giấu trên trần nhà. Hiện tại, chàng lấy xuống giắt dưới lớp áo ngoài.

Võ trang kín đáo rồi, chàng cầm bao dược liệu, ra cửa tiến về phía hậu viện.

Hiện tại, người trong Đại Sum phủ chưa ai nghi ngờ gì chàng, nhưng việc đó rồi cũng sẽ đến.

Và căn cứ theo tình hình, thì việc đó phải đến gấp, chàng hiểu vậy.

Đến cửa tòa tiểu lâu của Lạc Chân Chân, chàng gõ mấy tiếng nhẹ.

Lạc Chân Chân đích thân ra mở cửa.

Nàng tiều tụy thấy rõ, tóc tai rối bời. Hai hôm nay, chàng không trông thấy nàng, giờ gặp mặt, chàng nhận thấy nàng biến đổi nhiều.

Yến Thiên Y hai tay đưa bao thuốc lên, thấp giọng thốt :

- Tiểu nhân nghe nói đại tiểu thơ nhuốm bệnh, mấy hôm nay, biếng ăn biếng ngủ...

Lạc Chân Chân lộ vẻ u buồn, đáp :

- Tai họa liên miên xảy ra trong phủ, ngươi bảo ta đừng ưu tư sao được? Bình sanh ta sợ máu, nhưng máu cứ đổ mãi trong trang viện, không đêm nào là không có máu đổ. Mà hung thủ thì như bóng ma, phiêu phưởng trong đêm trường. Rồi thì em ta, nó ở phương trời nào, còn sống hay đã bị sát hại rồi? Ta khốn khổ quá, Tiểu Lang!

Yến Thiên Y an ủi :

- Tiểu thơ không nên quá bi quan, người ngay thì trời giúp, tiểu thơ có cái tâm hoàn thiện như vậy, khi nào thiên công lại an bài một hoàn cảnh thê thảm cho tiểu thơ? Xin tiểu thơ hãy bảo trì sức khỏe.

Lạc Chân Chân thở dài :

- Mây mù giăng mắc khắp bốn phương trời, biết ngày nào bầu trời quang đãng như lúc xưa?

Yến Thiên Y trở về nhiệm vụ :

- Tiểu nhân mang thuốc đến cho tiểu thơ đây, còn Tiểu Thúy đâu, tiểu thơ? Sao cô nương ấy không mở cửa, mà lại để cho tiểu thơ phải đích thân xê dịch như thế này?

Lạc Chân Chân đáp :

- Tiểu Thúy vào phía sau, nấu nước pha trà cho ta.

Rồi nàng hỏi :

- Ngươi vào phòng chứ? Vào một chút đi!

Nhớ đến quy củ, Yến Thiên Y lắc đầu :

- Không, tiểu thơ.

Lạc Chân Chân thốt như van :

- Ta đang buồn, ngươi lưu lại trò chuyện một lúc, cho ta được khuây khỏa.

Nàng thở dài, tiếp :

- Bao nhiêu việc xảy ra liên tiếp, dập dồn, gia gia ta như điên đầu, làm con mà thấy cha đau khổ, ưu sầu, thì lòng nào ta chịu nổi, hở Tiểu Lang? Ta hận con người nào đó nỡ gây nên thảm cảnh cho gia đình ta...

Nàng hận?

Chẳng qua vì lòng hiếu, nàng thốt như thế thôi, chứ nàng cũng hiểu, khi song phương ở trong cái thế đối lập rồi, thì không ai có quyền cấm đối phương dùng mọi thủ đoạn, cốt giành thắng lợi về mình.

Yến Thiên Y lựa lời đưa đẩy cho qua câu chuyện.

Chợt, chàng hỏi :

- Chừng như hiện tại, phủ Tòng và các nhân vật liên minh đều đề quyết là người trong Thanh Long xã chủ động những vụ án đã xảy ra tại đây?

Lạc Chân Chân gật đầu :

- Đại khái ta nghe họ nghị luận như vậy!

Yến Thiên Y nghiêm sắt mặt, tiếp :

- Tiểu thơ có nghĩ là người ta hành động như vậy với mục đích chi chăng?

Lạc Chân Chân thở dài :

- Còn mục đích gì nữa, nếu chẳng phải là tiêu diệt Đại Sum phủ, giành thế đứng trên giang hồ?

Yến Thiên Y lắc đầu :

- Cuộc tương tranh trong tương lai, giữa Thanh Long xã và Đại Sum phủ, chính ai khởi xướng trước? Có phải là Đại Sum phủ chăng? Thì, dù cho Thanh Long xã có phản ứng thế nào, cũng chẳng qua vì bị bắt buộc tự vệ, tự vệ để tự tồn, mà cái lẽ tự tồn của giới giang hồ, chỉ được giải quyết bằng máu, duy nhất bằng máu thôi. Nhưng, trước khi máu sông, máu biển tuôn tràn với cuộc đối trận giữa toàn lực lượng của song phương, thì một bên có quyền cảnh cáo bên kia, bằng những cuộc đổ máu giới hạn, cảnh cáo với mục đích đổi chiến thành hòa, cảnh cáo để biến lòng người ác thành thiện. Giả như người trong Thanh Long xã hành động theo chiều hướng đó, thì tiểu thơ còn trách họ chăng? Tiểu thơ còn hận họ chăng?

Lạc Chân Chân giật mình, nhìn Yến Thiên Y đăm đăm.

Chừng như nàng tỉnh ngộ.

Trầm giọng, nàng hỏi :

- Ngươi nói gì, Tiểu Lang? Ngươi là ai?

Yến Thiên Y không đáp, lấy phong thơ trong mình, trao cho Lạc Chân Chân tiếp :

- Có người nhờ tiểu nhân trao phong thơ này đến tay tiểu thơ. Xin tiểu thơ chờ cho tiểu nhân ly khai rồi, sẽ bóc ra xem. Tiểu nhân thấy, đã đến lúc tiểu nhân phải tỏ lời đa tạ tiểu thơ, từ lâu tiểu thơ đối xử rất tốt đối với tiểu nhân.

Lạc Chân Chân bối rối :

- Ngươi nói cái gì kỳ thế, Tiểu Lang? Người nào bảo ngươi trao thơ cho ta? Chừng như hôm nay ngươi đổi khẩu khí rõ rệt...

Yến Thiên Y không đáp, trao luôn bao thuốc, rồi quay mình bước nhanh.

Lạc Chân Chân sững sờ, nhìn theo bóng chàng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.