Hướng qua Phí Minh Tâm, Yến Thiết Y lắc đầu trách :
- Chuốc khổ làm chi, Minh Tâm?
Trầm lạnh mặt, Phí Minh Tâm gằn giọng :
- Ý tứ gì?
Yến Thiết Y từ từ đáp :
- Chuốc khổ tạo cái cuộc tranh chấp không đáng nầy? Chuốc khổ tái diễn cảnh tượng sáu năm về trước? Chuốc khổ lấy trứng trọi đá? Chuốc khổ này để xuất tiền, để đi thỉnh cầu một người không đáng, để nhận cái nhục này?
Cái nhục này, là cái nhục bại, chưa giao thủ mà chàng dám nói thế, đủ biết chàng khinh thường đối phương như thế nào.
Phí Minh Tâm hét :
- Đừng khoác bộ mặt lương thiện, lên giọng dạy đời! Yến Thiết Y, ta hỏi ngươi, ngươi có hạ độc thủ năm xưa không, nghĩ tình đồng đạo, bất chấp nghĩa khí giang hồ, ngươi phá hoại cơ nghiệp của ta, rồi ngươi bảo ta đừng báo thù, phục hận? Tại sao chứ? Cho ngươi biết, ta sẽ đương đầu với ngươi mãi mãi, nếu ta còn một hơn thở, nếu ta còn một ngày nào sống, trừ ra ta tận diệt được lũ ngươi thì thôi! Thanh Long xã và Song Xà giáo không thể đội trời chung giữa hoàn vũ này!
Yến Thiết Y thở dài :
- Ngoan cố! Thảo nào chẳng bại hoại cả thanh danh lẫn cơ nghiệp!
Trần Khởi Tài vỗ tay tán thưởng :
- Tráng trí của Phi lão đệ đáng ngợi đấy. Thà ngã vinh hơn đứng nhục. Có thù mà không báo, có hận mà không phục thì sao phải con người? Ngày trước, kẻ kia không dung cho lão đệ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-long-giao-chu/2150948/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.