*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm Thần long thứ nhất, Đại Minh cung.
Đăng cơ đã hơn nửa năm, Đan Siêu vẫn có loại cảm xúc không chân thật. Sau khi tan triều một mình ngồi trên long ỷ cao cao nhìn chung quanh, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, vỗ tay vịn nói: “Hoàng Hậu!”
Tạ Vân ngoảnh mặt làm ngơ.
“Hoàng Hậu!” Đan Siêu nổi hứng đùa giỡn lưu manh, mặt vẫn đầy vẻ uy nghiêm nói: “Uy, kêu ngươi đó! Đừng giả bộ không nghe thấy, lại đây cho trẫm đút ăn quả nho!”
Tạ Hoàng Hậu cũng không quay đầu lại, trong tay áo ám khí loạt xoạt bay ra. Đan Siêu trốn tránh không kịp, bị truyền quốc ngọc tỷ lăng không bay tới đập vào mặt, tứ ngưỡng bát xoa (*) ngã lật nhào xuống dưới long ỷ.
[(*) tư thế nằm ngửa đưa bốn chi lên trời]
“Không uy thì không uy, làm gì mà giận dữ vậy?!” Hoàng đế lau hai dòng máu mũi bò dậy, hạ lệnh: “Đem Hoàng Hậu trói tới! Trẫm…… Trẫm uy hắn ăn quả nho!”
Một người đắc đạo, gà chó lên trời – Những lời này dùng để hình dung Tạ thống lĩnh thật đúng a……
Tạ Vân làm trọng thần bậc nhất, tam triều nguyên lão, công lao càng lớn vất vả càng nhiều – Trước sau đã trải qua cả ba triều đại – Cao Tông, Chu Võ, Thần Long – đem đương kim Hoàng đế từ nơi Mạc Bắc chim cũng không đẻ nổi trứng mà nuôi lớn, cũng một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-long-do-dang/3248354/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.