Võ hậu chợt mở to mắt, từ trên bồ đoàn đứng lên: “Người tới là kẻ nào?”
“Thiên hậu!”
“…” ấn đường Võ hậu nhíu lại, không chút khách khí nói: “Doãn Khai Dương?”
Doãn Khai Dương ôm cánh tay, một bả vai tựa vào trên khung cửa, ở trước Phật đường tạo thành một cái bóng cao to rắn chắc. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Võ hậu, xem ra giống như có chút chần chờ, nhưng vẻ chần chờ này cũng không duy trì lâu, liền bước vào ngạch cửa.
…Theo động tác này, cánh tay hắn tự nhiên rủ xuống bên người, cổ tay áo lấp lóe ánh sáng lành lạnh của một cây chủy thủ.
“Ai kêu ngươi tới giết ta,” Võ hậu lạnh lùng hỏi “Đan Siêu?”
Doãn Khai Dương không đáp.
“Ám Môn đã quên chuyện xưa năm đó trăm cay ngàn đắng giúp Ngụy vương giết chết phế Thái tử Thừa càn, kết quả đảo mắt liền bị Tiên đế hưởng lợi?” Võ hậu giễu cợt nói: “Hiện giờ đem toàn bộ lợi thế đặt cược trên người một kẻ dòng dõi hoàng tộc không có tiền đồ… Không sợ lặp lại sai lầm năm đó sao?”
Doãn Khai Dương bước chân hơi dừng lại một chút, chợt lắc đầu nói: “Nhưng kẻ dòng dõi hoàng tộc không có tiền đồ đó mà không thượng vị, chỉ biết là Ám Môn tổn thất càng nhiều hơn.”
Đồng tử Võ hậu co rút nhanh. Nhưng ngay lúc này, Doãn Khai Dương ngang nhiên đề đao, thoáng chốc đã tới trước mắt!
Một cây vũ tiễn xoay tròn phá không, giống như sao băng bay xuyên qua tiền điện, chỉ nghe …đinh!
Trong khoảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-long-do-dang/3248351/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.