Trước mắt bao người, Tạ Vân không nói một lời bước lên đứng bên cạnh Võ hậu.
Võ hậu hỏi: “Nhìn thấy nơi đó không?”
Tạ Vân lại không nhìn theo ngón tay đeo hộ chỉ hoa mỹ của nàng hướng về chiến trận trên bình nguyên phía xa, chỉ hỏi lại: “Thiên hậu muốn lấy ta làm uy hiếp hay sao?”
“Nghĩ nhiều!” Võ hậu mỉm cười: “Ngươi ở trong cấm cung sinh hoạt nhiều năm, bộ hạ cũ nơi Bắc Nha vẫn chưa tán, người người đều trợn to hai mắt mà nhìn. Nếu đem ngươi coi như tấm khiên mà đẩy ra, chưa nói đến căn bản cũng vô dụng, chẳng phải trước đó liền ứng vào câu “thỏ tử hồ bi” hay sao?” (*)
[(*) thỏ tử hồ bi: thỏ chết cáo khóc, ý nói bộ hạ của Tạ Vân còn nhiều, nhìn thấy Tạ Vân chết như vậy ắt sẽ dao động nhân tâm]
“Vậy Thiên hậu gọi ta tới làm gì?”
Võ hậu đem tầm mắt quay về hướng Tạ Vân, một lúc lâu cười dài một tiếng: “Đồ đệ ngươi tự tay nuôi lớn, ngàn dặm xa xôi đến phá hư giang sơn Đại Đường phồn thịnh của ta. Ta có thể nào lại không để ngươi tận mắt nhìn thấy hắn đầu mình hai ngả, tan xương nát thịt?!”
“Kỵ binh xông ra, đưa cường nỏ lên!” Võ hậu phát ra tiếng rống giận kinh hãi nhân tâm: “Đem bọn họ ở ngoài cửa thành chém tận giết tuyệt!”
Tiếng kèn xung phong vang vọng thiên địa, hai cánh trái phải kỵ binh Cần vương quân cuồn cuộn nổi lên bụi bay mù mịt.
Xa xa dưới cửa thành, đội tiên phong của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-long-do-dang/3248343/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.