Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trong gian phòng nhỏ hẹp, Đan Siêu quỳ xuống đất, một tay xiết chặt lại, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ đáng sợ như dã thú.

Đáy mắt Doãn Khai Dương bạch quang lưu chuyển, giống như thái cực âm dương không ngừng chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể căng cứng như nham thạch của Đan Siêu, tiến lên một bước, lòng bàn tay duỗi ra hướng lên đỉnh đầu hắn.

… Đây quả thật là muốn hạ sát thủ.

Đại khái là vì huyết thống của Ẩn Thiên Thanh, hắn đối với Tạ Vân có một tia nhân nhượng hạ thủ lưu tình kỳ quái khó có thể giải thích. Nhưng cái phân lượng lưu tình này cũng không kéo dài đến đệ tử của Tạ Vân – đặc biệt đó lại là nam tử tuổi trẻ khí thế cường thịnh, hẳn là có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn một lúc nào đó.

“Vĩnh biệt!” Doãn Khai Dương không chút để ý nói.

Nhưng mà ngay lúc đó, Đan Siêu mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt đang tan rã chợt tụ lại, “ba” một tiếng mà chặn được bàn tay Doãn Khai Dương từ trên cao đập xuống!

“Vì sao phải giết ta…”

Từng chữ từng chữ như từ trong hàm răng nghiến chặt của Đan Siêu phát ra, ảo cảnh cùng hiện thực đan xen với nhau khiến cho gương mặt kiên nghị của hắn hơi hơi vặn vẹo, trong ánh sáng mờ mờ lại phát ra vẻ tàn nhẫn, hung ác, giống như một kẻ điên tướng mạo anh tuấn lại cực độ nguy hiểm.

Đôi mày rậm của Doãn Khai Dương nhíu lại, từ trong cổ tay áo bắn ra đoản đao.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Đan Siêu đã lạnh lùng nói: “Vì cái gì muốn giết ta…?!”

Keng!

Thất tinh Long Uyên chấn động bay ra khỏi vỏ, được Đan Siêu nắm chặt trong tay, một kiếm quét ngang ra kinh thiên động địa!

Doãn Khai Dương sắc mặt kịch biến, thả người lui ra phía sau, nhưng nháy mắt chỉ cảm thấy trong ngực chợt lạnh buốt rồi lại nóng lên, máu tươi lúc này liền phun ra không trung. Ngay sau đó hắn bị kình khí của thượng cổ thần kiếm tức giận ra khỏi vỏ mạnh mẽ đẩy ra, bay lên cao văng ra ngoài!

————–

Thanh Lương điện, tiểu phật đường.

Hoàng hậu lẳng lặng quỳ gối trên bồ đoàn, chấp tay hành lễ, hộ chỉ (*) bằng hoàng kim nạm bảo giao nhau, trong ánh nến phản xạ, xuất ra tia lấp lánh.

[(*) hộ chỉ là cái móng giả để bảo vệ móng tay, kiểu thế này này:



Cẩm bào dệt tơ vàng ở sau lưng nàng tầng tầng xoè ra, mỹ lệ chói loà, giống như vô số đóa mẫu đơn nở rộ.

Cửa điện két một tiếng nhẹ nhàng mở ra, Tạ Vân vượt qua ngưỡng cửa, nheo mắt nhìn về phía phật tượng quanh sảnh đường từ trên cao nhìn xuống, chỉ nghe Hoàng hậu nhẹ giọng ngâm: “Thế nhân trường mê, xứ xứ tham trước, danh chi vi cầu…” (*)

[(*) Một bài kệ của Phật giáo, đại ý: Thế nhân chìm trong mê muội, ở đâu cũng không thoát khỏi tham lam cố chấp, gọi là mong cầu]

“Hữu cầu giai khổ” (*) Tạ Vân lẳng lặng nói.

[(*) Có mong cầu ắt có khổ]

Hoàng hậu thở ra một hơi thật dài, rốt cục mở mắt ra, ngồi xuống bồ đoàn quay đầu lại: “Ngươi nghĩ được chưa?”

… Nàng nói chính là việc cùng Doãn Khai Dương tranh đoạt vị trí minh chủ ở võ lâm đại hội trên Thái sơn.

Tạ Vân không trả lời ngay. Trong Phật đường, Bồ Tát rũ mi, Kim Cương trừng mắt, mười hai La Hán sắp hàng xung quanh, nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé hèn mọn dưới chân; đàn hương dâng lên khói trắng nhẹ nhàng lượn lờ, theo không khí chậm rãi lan toả, thấm vào mỗi khe hở trên nền gạch, hoà với từng đường nét hoa văn chạm trổ trên thớ gỗ.

Một lúc lâu sau y rốt cục mở miệng, cũng là tiếp theo câu Phật kệ vừa rồi từ từ buông xuống: “…Hữu cầu giai khổ, vạn tướng bản vô. An tâm vô vi, hình tùy vận chuyển, vạn hữu tư không, vô sở nguyện lạc…” (*)

[(*) Có cầu ắt có khổ, mọi thứ đều là hư vô. Trong tâm an ổn, ngoài tâm tuỳ duyên vận chuyển, muôn việc đều là hư không, chẳng có gì để mong muốn vui mừng– hic…cái này ý nghĩa thâm sâu, hơi quá sức của mỗ, mỗ chỉ dịch nghĩa thôi nhé]

“An tâm vô vi.” Hoàng hậu cười lạnh lập lại một câu: “Nếu ấn theo kinh Phật đã nói, an tâm vô vi, giờ phút này ngươi và ta đã sớm chết ở trong Cảm nghiệp tự!”

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, tiến lên đứng lại trước người Tạ Vân, đôi mắt đẹp tràn ngập uy nghiêm thẳng tắp nhìn vào mắt Tạ Vân: “Chính là bất quá mới mười bảy năm, ngươi liền quên chuyện năm đó bị Doãn Khai Dương mang đi Ám Môn, trùng trùng thí luyện, cực khổ sống không bằng chết, bao nhiêu lần thiếu chút nữa vứt bỏ tánh mạng rồi sao?”

“…”

“Cho dù ngươi quên, ta cũng không quên lúc trước bị người trong cung cưỡng bách đi Cảm nghiệp tự. Tiếng là xuất gia, kì thực chính là cầm tù, mỗi ngày đều là thanh đăng cổ phật, mỗi ngày đều là cơm thừa canh lạnh!”

Mỗi một từ đều quanh quẩn vang trong phật đường thật lâu, Tạ Vân rốt cục khó có thể đối mặt, dời ánh mắt đi chỗ khác. Nhưng Võ Hậu lại cố ý nhìn theo đôi mắt thâm thúy của y, giống như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn thẳng vào suy nghĩ trong đầu y.

“Ngươi biết chúng ta vài năm đó là như thế nào phải không, Tạ Vân?! Mùa Đông lạnh đói không người hỏi, tật bệnh không người biết, mỗi ngày ngoại trừ niệm kinh tạp dịch, chính là soi mình trong nước giếng nhìn tuổi ngày ngày già đi. Khi đó ta mỗi ngày đều để tay lên ngực tự hỏi, chính là cái gì đã khiến ta rơi xuống tình cảnh này?”

“Bởi vì chúng ta không có quyền lực!” Thanh âm của Hoàng hậu khiến người chấn động: “Trước mặt những kẻ chân chính nắm giữ sinh sát đó, ta và ngươi chỉ là những con kiến bé nhỏ không đáng kể, lúc nào cũng có thể một chân nghiền nát!”

Tạ Vân đột nhiên nhắm hai mắt lại, nhưng cằm lại bị ngón tay Võ Hậu mang hoàng kim chỉ giáp nâng lên.

“… Nhưng” Tạ Vân khàn khàn trầm thấp nói “Nhưng võ lâm thịnh hội là việc phi thường trọng đại, không như người tưởng tượng. Vả lại cùng Doãn Khai Dương đối chiến, tỷ lệ phần thắng phi thường nhỏ…”

Võ Hậu lại cắt ngang y:

“Tạ Vân, mười bảy năm. Ngươi và ta đều đã đi đến nơi này, liền không nghĩ đến tiến thêm một bước nữa sao?”

Tạ Vân đuôi lông mày chợt nhảy dựng: “… Có ý tứ gì?”

“Ngươi cho rằng ta muốn ngươi ra tay, chỉ là muốn cùng Doãn Khai Dương tranh đoạt vị trí quyền lực trong võ lâm thôi sao? Không.” Võ Hậu cười lạnh nói: “Chúng ta là muốn duy trì Doãn Khai Dương trong thiên hạ đối nghịch với cửu ngũ chí tôn hoàng đế.”

Tạ Vân tựa hồ từ biểu tình của nàng trông được ra cái gì, có chút hồ nghi mà nheo lại ánh mắt.

“Lúc trước chuyện Vũ Văn Hổ bị ám sát, ta bị Thánh Thượng gọi đến trước mặt mấy đại gia tộc vấn tội. Nếu không phải là ngươi trong lúc nguy cấp đứng ra giải vây, ngày đó ta ắt đã bị những đám gọi là tiền triều di quý đó ăn sống nuốt tươi hầu như không còn. Sau Vũ Văn Hổ lại yêu cầu lưu đày ngươi ba nghìn dặm, ta ở trước mặt Thánh Thượng đau khổ cầu xin suốt hai canh giờ đều không làm nên chuyện gì, chỉ đành thúc thủ để ngươi xuất kinh…”

Võ Hậu dừng lại.

Nàng nguyên bản đã cao, ngẩng đầu lên như vậy, ánh mắt tràn ngập bễ nghễ, liền cơ hồ cùng Tạ Vân mặt đối mặt nhìn thẳng.

“Đây là hậu quả của không có thực quyền, hiểu không? Tại đây trong thâm cung phụ thuộc vào người khác, cho dù tôn vinh đến đâu cũng là dựa vào người khá. Ngươi và ta muốn sống sót, nhất định phải đem quyền lực tối cao nắm chặt trong tay mình!”

Tạ Vân từ trong ánh mắt ý vị sâu sa kia rốt cục đã thấu hiểu ý tứ của Hoàng hậu, đồng tử hơi hơi co lại, một lúc lâu mới từ từ mở miệng: “… Nhưng Người đã là nhị thánh lâm triều, cùng đồng xưng chế…”

Nhị thánh lâm triều, bình khởi bình toạ, là sự tình từ xưa đến nay chưa bao giờ có, quả thực tương đương với Đế Hậu cùng chia sẻ giang sơn xã tắc. Nếu lại kiềm chế được Đông Cung, ngày sau tất có thể trở thành thái hậu buông rèm chấp chính nắm lấy thực quyền – Hoàng hậu bước đến bậc này rồi, còn muốn tiếp tục cùng Hoàng đế tranh đoạt quyền hành, là muốn đòi hỏi gì nữa?

“Không-đủ!” Võ Hậu gằn từng chữ một, lãnh khốc nói: “Ngoạ tháp chi trắc, khởi dung tha nhân an thuỵ?” (*)

[(*) bên giường có người, làm sao ngủ yên, ý nói lúc nào cũng phải đề phòng, tâm bất an]

Người bình thường hẳn lúc này khả năng chân trực tiếp mềm nhũn mà quỳ xuống, nhưng Tạ Vân vẫn đứng thẳng tắp, thật lâu sau mới từ kẽ răng phun ra vài chữ: “… Chẳng lẽ người còn muốn…”

Võ Hậu ngưng mắt nhìn y, vươn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tuổi trẻ tuấn mỹ trước mặt.

“Ngươi còn nhớ thời điểm lần đầu tiên gặp ta năm đó không?”

Tạ Vân sắc mặt cương lãnh, không nói một lời.

“Năm đó ngươi mới mấy tuổi, Doãn Khai Dương lệnh cho ngươi theo sát thủ Ám Môn xuất môn thử luyện, trên đường những người đó lại bỏ rơi ngươi. Ngươi bị thương lại phát sốt, vừa vặn dừng ở gần Cảm nghiệp tự. Ta cách tường viện nhìn thấy ngươi tựa vào dưới cây đại thụ…”

“Ta đem bánh bột bẻ nát pha với nước, theo lỗ hổng trên tường đi ra ngoài từng ngụm đút cho ngươi. Lúc đầu ngươi sốt đến căn bản nuốt không trôi, mật lẫn máu tươi không ngừng phun ra. Ta cho tới bây giờ đều chưa thấy qua một hài tử nào có thể chịu đựng được nhiều tra tấn như vậy, giống như nước uống vào đều biến thành máu không ngừng thổ ra, cuồn cuộn không ngừng, không cách nào cầm lại…”

“Ta đi cầu xin ma ma trong tự viện tìm lang trung cho ngươi, nhưng căn bản không người đáp ứng. Thậm chí ngay cả tìm cho người một chút cháo nóng cũng không được. Cuối cùng ta chỉ có thể ngồi cách tường, nhìn ngươi vẫn không nhúc nhích tựa vào nơi đó, nhiều lần ta nghĩ ngươi đã chết.”

Bàn tay sơn móng đỏ của Võ Hậu từ bên má Tạ Vân nhẹ nhàng lướt qua, làm nổi bật hai gò má trắng lạnh như băng, giữa một loạt ngọn nến xếp hàng toả ra ánh sáng nhảy múa, đầu ngón tay cùng màu da hoà lẫn thành một sắc thái khiến người ta ghê người.

“Khi đó ta đã nghĩ, nếu ta không phải là phi tử của tiên đế bị cưỡng bách xuất gia, mà là trụ trì của Cảm nghiệp tự; nếu ta có một chút tự do nào, nếu ta có một chút quyền lợi khiến người đi tìm y hỏi dược, có phải là có thể cứu mạng của tiểu hài tử trước mắt này hay không?”

“Tựa như ta hôm nay nghĩ, nếu ta là Hoàng hậu không phải nơi nơi chốn chốn đấu đá trong triều đình; Nếu ta có địa vị tối thượng, có quyền lực tối thượng, thậm chí giống Tam Hoàng Ngũ Đế lưu danh trên sử sách, có phải hết thảy tình huống đều sẽ khác hay không?”

Tạ Vân hít một hơi thật sâu, giống như là muốn đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó xuống, đột nhiên ngước mặt lên.

Những ký ức và kỷ niệm đáng sợ đầm đìa máu tươi năm xưa, như từ trong không trung Phật đường đập vào mặt, giống như tia chớp xuyên phá mây đen, đem từng chỗ linh hồn mềm yếu nhất xé nát từng mảnh.

Qua lâu thật lâu, y mới lui ra phía sau nửa bước.

Theo động tác này, ngón tay Võ Hậu từ sườn mặt y rơi xuống, trong đôi mắt đẹp trang điểm tinh xảo, mơ hồ có thủy quang chợt lóe qua.

Tạ Vân thập phần thong thả mà triệt để, quỳ hai đầu gối xuống.

………….

Phía ngoài Phật đường là hai lối đi bằng đá, ngọn lửa trên tường phát ra tiếng lách tách nho nhỏ, cửa gỗ căn phòng của Tạ Vân trong Thiên điện bị đẩy ra.

Thân ảnh Đan Siêu kịch liệt thở dốc xuất hiện phía sau cửa, trong tay cầm theo Thất tinh Long uyên, đáy mắt tơ máu che kín, hoài nghi mà cảnh giác đánh giá bốn phía, một lúc lâu mới lảo đảo đi về phía trước.

…………..

“Số lần khai ấn trong cuộc đời Thanh long là có hạn, ta đã khai ấn mấy lần, nếu lại khai ấn sẽ phi thường nguy hiểm…”

Thanh âm ngưng trọng của Tạ Vân trong làn khói lượn lờ chậm rãi bay lên, từ từ tan biến, chôn vùi ở trong sương trắng bốn phía: “Nhưng Doãn Khai Dương nhất định phải đoạt được địa vị giang hồ bá chủ, nhất định sẽ đại khai sát giới, không kiêng nể gì. Trừ phi mở ra Thanh long ấn, nếu không lấy thực lực bây giờ của ta, tuyệt không có bất luận cơ hội nào có thể cùng hắn chính diện đối kháng.”

Từng ngón tay Võ Hậu run rẩy nắm chặt, hoàng kim hộ chỉ gắt gao bao phía ngoài nắm tay, tựa hồ muốn dùng động tác này để miễn cưỡng ngăn chặn đau đớn không thể chịu nào đó trong nội tâm.

Nàng đã từng có cảm giác phi thường tương tự. Lần đầu tiên đó là mắt mở trừng trừng nhìn hô hấp của công chúa còn trong tã lót từ từ dừng lại, cho đến lúc nàng lạnh ngắt. Lần thứ hai chính là hiện tại.

“Ta sẽ hết sức vì Người thử một lần,” Tạ Vân ngẩng đầu lên cùng nàng đối diện, nói: “Nếu may mắn thắng, xem như dẹp được tảng đá lớn trên hành trình của Người và ta; Nếu bất hạnh thất bại, cũng là nguyện đánh cuộc chịu thua. Từ xưa đến nay không ngôi vị của hoàng đế nào mà không xây bằng xương cốt chồng chất.”

Đầy trời thần phật trong hư không nhìn xuống bọn họ, trong đôi mắt tràn ngập bình thản cùng thương xót. Võ Hậu rốt cục cắn chặt răng nén lại làn hơi run rẩy, nâng lên hai ngón tay khép lại, chỉ về hướng phật đường, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Ta phát thệ, nếu một ngày kia ta vấn đỉnh Tử thần, tất yếu làm cho Tạ Vân thế đại vinh hoa phú quý, dưới một người, trên vạn người…”

Tạ Vân lại lắc đầu:

“Thế gian này có rất nhiều con đường, nhưng cho dù Người lựa chọn núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi theo, bởi vì từ rất sớm trước kia, ngay từ khi bắt đầu, sinh tử vinh nhục của ta cũng đã cột chặt với Người, thẳng cho đến hiện tại, đều không có gì thay đổi.”

Võ Hậu nhắm mắt lại, cảm giác chất lỏng chua xót nóng bỏng từ trong xoang mũi chạy ngược vào cổ họng. Thật lâu sau sau nàng cúi người hạ xuống giữa ấn đường của Tạ Vân một cái hôn ngắn ngủi, nhìn sát vào đôi mắt của y, thấp giọng nói: “Ta biết.”

Ngoài cửa Phật đường vạt áo phất lên, tầm mắt Đan Siêu xuyên qua khe cửa, cứng ngắc dừng lại đương trường.

Khiếp sợ, tuyệt vọng, ghen tị gào thét cùng giận dữ đồng thời bùng nổ, như lửa hừng hực “phừng” một tiếng thiêu cháy lý trí, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, bàn tay cũng đã giơ lên đặt trên cánh cửa!

“…”

Một cánh cửa mỏng manh trong giờ phút này lại nặng tựa ngàn cân. Đan Siêu trong ngực phập phồng, thật lâu sau mới cường bách chính mình từ từ thu hồi bàn tay, cuối cùng liếc nhìn Tạ Vân một cái, xoay người cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.