Chương trước
Chương sau
Cảnh Linh tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng máu tươi liền ộc ra, theo cằm tí tách rơi xuống bàn tay đang xiết chặt cổ tay Tạ Vân.
Máu tươi theo khe hở tiến vào lòng bàn tay, trong miệng Cảnh Linh là hỗn hợp nóng như lửa đầy vị rỉ sắt, giương mắt cười nói: “Ta vốn là nghĩ nội lực của ngươi hoàn toàn biến mất, là do thường xuyên sử dụng Súc cốt thuật mà thành …”
Ngón tay như kìm sắt cuả hắn chậm rãi dùng sức, thế nhưng đem bàn tay đang nắm chủy thủ của Tạ Vân mạnh mẽ tách ra, chậm rãi từng chút một đem chủy thủ từ trong lồng ngực mình rút ra.
“Hiện tại xem ra… Ngươi quả nhiên… căn bản đã không còn nội lực …”
Phốc một tiếng chủy thủ hoàn toàn ra khỏi ngực, máu tươi theo mũi đao phun trào, ấn đường Tạ Vân hơi hơi nhảy dựng, nhanh như chớp bay ngược về phía sau.
… Nhưng mà động tác của Cảnh Linh so với y còn nhanh hơn, trong phút chốc bộc phát ra tiếng rống vừa đau đớn vừa giận dữ, trở tay vung câu, đem Tạ Vân thật mạnh đánh lui mấy trượng!
Một kích kia chính là dùng sống lưng Đoạt hồn câu bản dày bằng sắt, nếu là dùng mặt lưỡi phía trong, Tạ Vân giờ phút này cũng đã bị cắt làm đôi.
May là như thế nhưng y vẫn cứ văng mạnh ra ngoài, đương lúc giữa không trung còn chưa rơi xuống đất, Cảnh Linh liền đã như quỷ mị đuổi tới bên cạnh, lại một kích thẳng hướng phần bụng y chém tới!
Cảnh Linh dáng người khôi vĩ cường tráng, cầm trong tay song câu, lại không có cảm giác gì là cồng kềnh chậm chạp. Ngược lại tốc độ quỷ mị, khí thế mãnh liệt của hắn chỉ có thể khiến cho người ta dùng hai chữ kinh hãi để hình dung. Trần Hải Bình cách bọn họ gần nhất cùng Chu Dự mắt mở trừng trừng nhìn mà cứu không kịp, dưới tình thế cấp bách Trần Hải Bình thậm chí thốt ra một tiếng: “Long cô nương!”
Tất cả mọi người cho rằng ngay sau đó Tạ Vân liền ở giữa không trung bị chém thành hai đoạn, nào ngờ trong giây lát điện quang thạch hỏa, Tạ Vân mi mắt hơi hơi nheo lại, hai tay đang cầm chủy thủ, ngang nhiên vung lên đón đỡ…
Keng!
Chủy phong mãnh liệt đánh lên mũi đoạt hồn câu. Trong phút chốc góc độ tinh chuẩn đến cực điểm, giữa hỏa hoa bắn ra tung toé gắt gao đem Đoạt hồn câu chắn lại trước mặt mình!
Ầm ầm mấy tiếng, hai người cùng té ngã trên mặt đất. Tạ Vân tìm được đường sống trong chỗ chết, xoay người nhảy lên, lại không lùi mà tiến tới, trong lúc Cảnh Linh chĩa mũi nhọn vọt tới trước liền “thiếp” đến trước mặt hắn.
… Tư thế này kỳ thật là một kỹ xảo quyền thuật phi thường cơ bản: các loại vũ khí như trường thương, trường câu, đoạn xích đều dùng cho công kích xa. Nếu vượt quá bán kính công kích này, áp sát địch thủ triền đấu, chính là thủ đoạn phản kích vô cùng tàn nhẫn lại vô cùng hữu hiệu. Điều này không nói tới võ lâm các đại môn phái, cho dù là tiểu bang phái, tiểu võ quán, cũng là điều đầu tiên sư phụ dạy cho các đồ đệ.
Nhưng mà, ở khoảng khắc kinh hồn sống chết trước mắt như vừa rồi, trong tay lại chỉ có một thanh chủy thủ, dưới tình huống cực độ bất lợi như vậy, Tạ Vân còn có thể phán đoán chính xác, cũng chớp lấy thời cơ – trong nháy mắt đó, chứng tỏ võ công cao thâm hơn xa tưởng tượng của những võ lâm đệ tử bình thường!
“Long…Long cô nương kia… ” Trần Hải Bình che ngực, nuốt xuống một ngụm máu, ngạc nhiên nói: “Người kia rốt cuộc là ai?”
Chu Dự cũng kinh nghi bất định, chợt đưa tay ngăn Trần Hải Bình đang muốn tiến lên hỗ trợ: “Trần huynh hãy khoan, người này có lẽ là địch… không phải là bạn.”
Cảnh Linh đáy mắt dần hiện ra một tia ngoan sắc, thả người bay ngược lại, xoay mũi nhọn phản thủ, đúng là muốn tập kích đem Tạ Vân nhất cử đánh lui. Nhưng mà thân pháp Tạ Vân đã tới mức tuyệt hảo, quả thực xưng đến thượng đẳng cứ như bèo trôi theo nước, thế tới như điếu quỷ. Chỉ nghe đinh đinh đang đang hơn mười tiếng kim khí giao kích, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn, thỉnh thoảng chỉ nghe Cảnh Linh đau quá “Ngô!” một tiếng.
Chu Dự kinh ngạc nói: “Họ Cảnh kia chịu thiệt?!”
Trần Hải Bình lại thốt ra: “Không! Cẩn thận!”
Chỉ thấy trong chớp mắt nguy hiểm, tay trái Tạ Vân trước đó vẫn đang bị thương băng bó chợt cong lên, khuỷu tay đè lên cổ họng Cảnh Linh, đồng thời tay phải cầm chủy thủ, vô thanh vô tức liền từ cánh tay trái đâm xuống.
… Một thoáng kia, không môn sau lưng của y hoàn toàn lộ ra, hậu tâm không có cái gì phòng bị hay ngăn cản ngay trước mũi Đoạt hồn câu. Nhưng mà đoản chủy đánh lén lại quỷ thần khó lường, chợt đâm tới ngực trái Cảnh Linh…
“Lần thứ ba!” Tạ Vân nhẹ giọng nói.
“Lần thứ ba!” trên Giáo võ trường ánh nắng chói chang, thanh âm Giáo đầu lạnh lùng phút chốc vang lên.
Tiểu nam hài tóc đỏ ngã thật mạnh trên nền đất, mồ hôi trộn lẫn với bụi bẩn dính đầy toàn thân. Đau nhức cùng khuất nhục giống như hắc ám vô cùng vô tận, cơ hồ muốn nuốt sống một tia ý thức cuối cùng.
Giáo đầu nhìn kẻ thắng, lại nhìn đến tiểu hài tử trên mặt đất, đưa tay vẫy vẫy, nói: “Kéo đi xuống.”
Hai võ sĩ bước lên giáo trường hướng về phía tiểu hài tử, vừa muốn vươn tay kéo đi, lại chỉ thấy hắn gắng gượng chống đỡ thân thể, lảo đảo mà đứng lên: “Ta… tự mình đi…”
Võ sĩ nhìn về phía Giáo đầu, Giáo đầu không kiên nhẫn cau lại đôi mày.
“Ngươi …”
“Đại nhân!” lúc này tùy tùng đột nhiên từ bên cạnh chạy lại, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi Vân Sử trùng hợp đi ngang qua, nói muốn gặp tiểu tử này.”
Trên cây ve sầu kêu inh ỏi, ánh mặt trời xuyên qua tàn lá, tạo thành những quang ảnh sặc sỡ lấp lánh trên mặt đất.
Một thiếu niên mang mặt nạ bằng bạc, trang phục trắng thuần đứng dưới tàng cây, được vài người vây quanh. Y quay đầu lại cao thấp đánh giá tiểu nam hài chật vật bất kham một cái, tầm mắt dừng lại một khắc trên gương mặt bẩn hề hề, ngũ quan xinh đẹp, biểu tình lại âm độc của hắn.
“Tên gọi là gì?” Y hỏi.
“…”
“Ta mới vừa nhìn thấy, chiêu thức của ngươi không tồi, vì sao cánh tay phải vô lực?”
“…”
Phía sau có người lớn tiếng thúc giục: “Vân Sử hỏi ngươi, mau trả lời đi!”
Tiểu nam hài cố chấp mà trầm mặc, trong ánh mắt nhìn Vân Sử, lại cất giấu một tia oán hận thật sâu.
Vân Sử đưa tay ngăn lại người bên cạnh, vươn ra mũi chủy thủ còn trong vỏ, hơi kéo lên ống tay áo bên phải của tiểu nam hài.
… Rõ ràng từ trong khuỷu tay hắn lộ ra băng vải, máu me hỗn loạn.
Vân Sử hiển nhiên không ngoài dự đoán, buông ống tay áo xuống hỏi: “Đơn đả độc đấu?”
Thần quỷ môn tuy rằng nghiêm cấm đơn đả độc đấu. Nghiêm cấm là như thế, nhưng tiểu hài tử tuổi này thường lén lút đánh nhau thậm chí nháo tai nạn chết người đều là chuyện như cơm bữa. Tiểu nam hài gắt gao cắn chặt hàm răng không nói một lời. Vân Sử cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, đáy mắt dần dần hiện ra vẻ thương hại, tựa hồ như từ trên người hắn, y thấy được chính bản thân mình rất nhiều năm về trước.
“Một chiêu kia của ngươi không đúng.” Vân Sử chậm rãi nói.
Y nâng lên cánh tay trái của tiểu nam hài, ý bảo hắn dùng khuỷu tay đặt lên cằm của chính mình, đồng thời cả người nghiêng sang một bên sườn, tay phải lấy một cái góc độ cực kỳ bất ngờ lại phi thường nhẹ nhàng tiến vào, đầu ngón tay sắc bén nhằm thẳng vào cổ họng hắn.
Tiểu nam hài hơi hiểu ra, Vân Sử lại làm mẫu một lần nữa.
“Hiểu chưa?”
“…” Tiểu nam hài rốt cục mở miệng khàn khàn nói: “Hiểu!”
Vân Sử xoay người rời đi, ai ngờ tiểu nam hài đột nhiên giữ chặt ống tay áo của y, rầm một tiếng quỳ xuống: “Tiểu tử lớn mật, xin mượn chủy thủ của Vân Sử dùng một chút!”
Mọi người chung quanh thần sắc khẽ biến, Vân Sử quay đầu lại, tựa hồ chần chờ, nhưng tiểu nam hài nắm chặt cổ tay áo của y không buông, móng tay cáu bẩn đen thui đầy bùn đất cùng vết máu đã khô.
Một lúc sau, Vân Sử rốt cục đem chủy thủ nạm bảo kia ném cho hắn.
“Cầm đi.”
Tiểu nam hài tiếp nhận chủy thủ, lưu loát gật đầu, đứng dậy đi về hướng Giáo võ trường dưới ánh nắng mùa hạ gay gắt choá mắt.
Vân Sử cũng không dừng lại, giữa vòng vây thuộc hạ quay đầu đi tiếp.
Song lần này bọn họ đi chưa xa, đột nhiên Giáo võ trường phía sau truyền đến tiếng bùng nổ rung trời, ngay sau đó là tiếng khen ngợi liên tiếp!
Vân Sử bước chân hơi chậm lại, một lát sau quả nhiên có người bước nhanh tới, chắp tay, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Vân Sử! Vừa rồi tiểu tử kia dùng một chiêu đó… Mũi dao giấu ở trong lòng bàn tay, không người phát hiện…”
“… đã đem đối thủ nhanh chóng giết chết…”
Vân Sử nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tiếng khen ngợi ầm ầm cùng tiếng ve gay gắt giữa hè hỗn hợp, ồn ào náo động ở trong gió dần dần hóa thành tĩnh lặng, đem vạt áo cùng tóc mai của y bay phất phơ.
Qua lâu thật lâu, y mới mở mắt, đi tiếp về phía trước cũng không quay đầu lại:
“Nói với hắn, chủy thủ không cần trả lại.”
…………..
Biệt viện hậu sơn của Đoán kiếm trang.
Trong bóng đêm mũi đao đâm ra, Cảnh Linh lại nhìn chăm chú vào Tạ Vân, trên mặt chợt hiện ra một nụ cười cổ quái: “Chủy thủ… Ta nhận.”
Tạ Vân theo bản năng biết là không tốt, nhưng mà hết thảy đã không còn kịp.
Ngay tại một khắc trước khi đòn tập kích thành công, Cảnh Linh như biết trước buông tay vứt bỏ Đoạt hồn câu. Song câu nặng nề rơi ầm xuống đất; Cùng lúc đó hắn thu hồi hai tay, ‘ba’ một tiếng chuẩn xác nắm chặt cổ tay Tạ Vân đang vô thanh vô tức đâm ra.
Tạ Vân ánh mắt khẽ biến, ngay sau đó đau nhức ập đến. Cảnh Linh mỉm cười nhìn chăm chú vào y, đem cổ tay y từ từ vặn lại.
Trong tiếng xương cổ tay bị đè ép lách cách, chủy thủ leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Nhớ rõ không? Một chiêu này là ngươi…”
Keng!
Cảnh Linh lời còn chưa dứt, Trần Hải Bình một kiếm bay ngang, đem hắn bức lui lại phía sau mấy bước!
“Long cô nương, đi mau!”
Cảnh Linh bất ngờ không kịp đề phòng, thế nhưng phải lui về sau mấy trượng mới tránh được một kiếm kia của Trần Hải Bình. Nhất thời hắn giận tím mặt, tùy tay nhặt một móc câu vung lên, đem trường kiếm Trần Hải Bình đánh bay, ngay sau đó lưng câu đập vào ngực hắn.
Phanh! một tiếng xương ngực gãy trầm đục, Trần Hải Bình máu tươi phun ra như suối, thân thể không khống chế được được bay lùi về phía sau hai ba trượng, mới được Chu Dự liều chết tiến lên miễn cưỡng đỡ lấy.
Cảnh Linh đứng vững thân hình, liếc mắt nhìn Trần Hải Bình đương quỳ rạp xuống đất thở dốc, lạnh lùng nói: “Không biết sống chết…”
“…Ngươi!” Chu Dự nhất thời phẫn nộ, nhịn không được liền muốn vung trường kiếm tiến lên. Ngay sau đó lại chỉ thấy Cảnh Linh hướng bọn thủ hạ phất phất tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thanh tẩy!”
Chung quanh nhất thời tĩnh lặng.
Ngay sau đó, hai chữ ngắn ngủi đại biểu ý tứ kia, khiến mọi người đồng thời kinh ngạc mà mở to hai mắt!
Leng keng đao kiếm ra khỏi vỏ, sát thủ Thần quỷ môn canh giữ ở tiền thính bốn phía nhất thời đồng loạt tiến lên. Các đệ tử đại võ lâm môn phái cũng nhanh chóng kịp phản ứng, bọn họ đều ý thức được hôm nay tất có một hồi ác chiến, từng người phát ra tiếng phẫn nộ gào thét, tiến lên tiếp chiêu.
Trong khoảng khắc, toàn bộ tiền viện liền biến thành một trường Tu La, đao quang kiếm ảnh.
Mà ở giữa, Cảnh Linh nheo mắt nhìn chăm chú vào Tạ Vân đứng ở cách đó không xa, một lúc lâu lại lộ ra một nụ cười có chút lãnh khốc: “Ngươi không thấy kỳ quái, chiêu tập kích vừa rồi sao lại bị ta hoá giải?”
Tạ Vân mặt không đổi sắc đang nhu ấn cổ tay phải – người luyện Súc cốt thuật dễ bị trật khớp – một cái vặn kia của Cảnh Linh đã làm xương cổ tay y sai khớp, sau khi rơi xuống đất, y mới ‘cắc’ một tiếng mà chỉnh lại.
“Đúng là có điểm tò mò.” y thản nhiên nói.
Cảnh Linh không trả lời ngay, mà cúi người xuống đất nhặt lên đoản chủy nạm vàng khảm ngọc sắc bén kia, đặt ở trong tay nhìn ngắm. Tuy rằng quanh mình tiếng kêu rung trời, nhưng mà âm điệu hắn cũng rất bình thản, thậm chí giống như bạn cũ nói chuyện phiếm với nhau: “Ngươi tựa hồ vẫn luôn thích thu thập các loại binh khí ngắn có tính trang sức hơn là thực dụng…”
Tạ Vân nói: “Bởi vì thời điểm không có tiền, liền có thể đem bảo thạch cạy xuống để đổi.”
Câu trả lời này quả là ngoài dự đoán, Cảnh Linh thoáng kinh dị mà liếc đánh giá Tạ Vân một cái: “Thực hay a. Nguyên lai năm đó ngươi đưa cho ta chủy thủ được khảm các loại bảo thạch cũng là vì vậy… May mắn ta nhiều năm như vậy cũng không tùy tay mà ném.”
Tạ Vân nói: “Ta không nhớ rõ.”
Cảnh Linh lại hỏi: “Ngươi không muốn biết vì sao chiêu tập kích vừa rồi lại bị ta nhìn ra sao?”
Tạ Vân một bên xoa cổ tay, một bên hơi nghiêng mặt đến, ấn đường hơi nhíu lại.
“Bởi vì ngươi đã dạy ta,” Cảnh Linh đón ánh mắt của y, gằn từng chữ: “Bởi vì một chiêu kia, là ngươi đã dạy cho ta.”
… Nếu nhìn kỹ, khi nói những lời này bàn tay Cảnh Linh nắm chủy thủ phi thường khẩn trương, thậm chí ngay cả các khớp xương cũng có chút cảm giác dữ tợn.
Nhưng mà Tạ Vân ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ, chỉ lắc đầu nở nụ cười: “Không được… Ta thật sự nhớ không được.”
“Ta đã thấy qua rất nhiều chuyện, giết qua quá nhiều người, khả năng tùy tay đưa cho người khác cái gì, thời gian qua liền sớm quên hết. Chủy thủ ngươi thích liền cứ giữ đi…” y trêu tức mà dừng một chút, nói: “…Ta còn có rất nhiều a.”
Thoáng chốc bàn tay Cảnh Linh nắm chặt đến cực khẩn trương.
Nhưng chỉ trong phút chốc, ngón tay hắn rất nhanh liền buông lỏng ra, lười biếng mà đem chủy thủ ném xuống mặt đất.
“Không quan hệ.” Hắn nói “Vật ngoài thân không cần để ý. Dù sao hôm nay đã định trước tánh mạng ngươi đặt trên tay ta, sau khi chết đi tự nhiên có thể nhớ rõ là ai giết ngươi.”
Câu nói kia vài chữ cuối cùng cực kỳ rõ ràng, lại cực kỳ trầm thấp, nhất thời từ quanh thân Cảnh Linh thậm chí trên Đoạt hồn câu, đều tản mát ra một luồng khí mãnh liệt lạnh như băng…
Đó là sát ý.
Từ lúc bắt đầu trên chính đường Đoán kiếm trang gặp qua Tạ Vân cho đến hiện tại, tuy rằng mấy lần đối chọi gay gắt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn khó có thể ngăn chặn sát ý nồng đậm cừu hận, không chết không ngừng.
Cảnh Linh hai tay nắm câu, bước hướng về Tạ Vân, mũi câu như độc xà phun lưỡi từ từ nâng lên.
Lúc này trong tiền viện tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét mắng nhiếc, tiếng kêu rên thảm thiết, thi thể liên tiếp ngã xuống trong máu tươi tung toé, xung quanh giống như Tu La địa ngục; Bốn phía ánh lửa hừng hực thiêu đốt, đao đứt kiếm gãy rơi đầy đất, làn gió thổi qua vết máu chưa khô, ngấm thành từng mảng đen trên nền đất.
Tạ Vân rốt cục buông cổ tay mình ra: “Ngươi thật có thể giết ta?”
Cảnh Linh đã đi đến trước mặt y, khoảng cách này khiến cho tóc mai Tạ Vân bị gió thổi lên đều có thể phất đến bên người hắn, gần tới mức tựa hồ duỗi tay ra là có thể dễ dàng chặt bỏ cái đầu đáng giận của người trước mặt.
“Như thế nào?” Cảnh Linh lạnh lùng nói, “Lần này còn định dùng kinh nghiệm thực chiến phong phú đến đánh bại ta không, tiền bối?”
Tạ Vân lại lắc đầu nói: “Không.”
Y đưa tay đè lại cánh tay rắn chắc của Cảnh Linh. Cái đè kia xem ra thật nhẹ nhàng, thậm chí thật bình thản, nhưng Cảnh Linh cơ hồ lập tức cũng cảm giác được, một cỗ nội lực đáng sợ đang nhanh chóng hội tụ trong mạch đập Tạ Vân, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi liền tràn đầy đến dị thường!
Cảnh Linh vẻ mặt kịch biến: “Đây là có chuyện gì?!”
“Vốn là muốn nhẫn ba ngày cuối cùng, năm nay liền xong…” Tạ Vân thở dài một tiếng. Đồ án Long hình thật lớn từ trên lưng y hiện lên, duỗi thân. Đồ đằng vờn quanh toàn thân, đầu rồng vòng qua vai trái ngừng lại ở ngực, thậm chí ngay cả cạnh sườn thon thả cũng hiện ra một góc hình xăm dữ tợn.
Cùng lúc đó, dòng khí mạnh mẽ từ lòng bàn chân xoay quanh xoáy lên, lôi cuốn chân khí như đao phong sắc bén, nháy mắt hướng bốn phương tám hướng khuếch tán!
“Tiểu sư đệ,” Tạ Vân nói “cho dù là kinh nghiệm phong phú, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối đều là vô dụng, ngươi không biết sao?”
Ngay sau đó, y thoải mái bắt lấy Đoạt hồn câu, hoành tay chém xuống, huyết quang bạo khởi. Trong chớp mắt đem Cảnh Linh chém bay ra ngoài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.