Đãn sử Long Thành phi tướng tại, Bất giao Hồ mã độ Âm san
(Long Thành Phi tướng như còn đó. Há để ngựa Hồ vượt Âm Sơn?)
Cuồng phong gào thét, cát vàng đầy trời.
Thiếu niên đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình từ mặt đất bò đứng dậy.
Tình trạng mất nước nghiêm trọng khiến hắn đầu váng mắt hoa. Đầu gối, bàn tay huyết nhục mơ hồ, lòng bàn chân bị cát đá cực nóng sắc bén cứa ra một mảng da lớn, ứa máu. Phía trước là cồn cát mênh mông vô bờ quay cuồng trong từng trận sóng nhiệt. Đằng chân trời xa, gió lốc đột ngột từ mặt đất xoáy lên, lấy mắt thường cũng có thể thấy tốc độ nhanh chóng càn quét đến trung tâm Đại Mạc.
“Sư phụ…” Thiếu niên lảo đảo hướng về phía trước, phát ra tiếng kêu khàn đặc.
“Chờ ta một chút, chờ ta một chút… Sư phụ!”
Ầm một tiếng, thiếu niên lần nữa ngã xuống đất, đau nhức cơ hồ khiến hắn mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, cuồng phong càng quét càng mạnh, một thân ảnh rốt cục từ phía trước đi tới, đứng lại trước người hắn.
“… Sư phụ…” Thiếu niên kiệt lực phát ra tiếng cầu xin khẩn thiết: “Đừng bỏ lại ta, van cầu ngươi, sư phụ…”
Bóng người kia ngược sáng, không thấy rõ gương mặt, mơ hồ chỉ thấy thân hình cao gầy khoác trong áo choàng vải thô màu trắng, một lúc lâu sau y rốt cục mở miệng nói: “Ai là sư phụ ngươi?!”
… Thanh âm kia thế nhưng còn rất trẻ, mang theo một tia quen thuộc, đạm mạc lại tùy tiện.
Thiếu niên tuyệt vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-long-do-dang/116812/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.