Ta nhìn về phía bọn họ từ đằng xa, những gương mặt đã từng quen thuộc đó, là đồng bọn đã cùng đồng sinh cộng tử nhiều năm với nhau.
Ta nói: “Quê hương Giang Nam là nơi ban đầu chúng ta nổi dậy, cũng là nhà của chúng ta, lúc trước mọi người đều cùng đi ra từ đó, hiện tại nên trở về cùng nhau, nếu các ngươi còn nhận ta là chủ, tình nguyện đi theo thì Lưu Thanh Ngư ta thề với trời, cho dù có phải liều mạng cũng sẽ đưa các ngươi đi cả đoạn đường.”
Vị Tôn tiên sinh có khuôn mặt hung ác nham hiểm kia chỉ cười không nói, trong mắt ẩn chứa ý cười giễu cợt.
Tiêu Viễn Sơn lặng lẽ nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, hắn nói: “Thanh Ngư, ngươi cứ nhất quyết phải làm như thế sao?”
Ta không để ý đến hắn, quay người lên ngựa, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người ở đây.
Thật sự đáng tiếc, những người cùng vào sinh ra tử, phần lớn đều giống như Tiêu Viễn Sơn, đã rời bỏ ý định ban đầu.
Bọn họ im lặng nhìn ta, trong mắt của một số người còn ánh lên vẻ khinh thường.
Đại khái là đang phỉ nhổ ta tham sống sợ chết, không có cốt khí chỉ biết thuận theo Hoàng quyền.
Thật trớ trêu khi bên cạnh ta chỉ có A Tạp và hơn một trăm bộ hạ cũ trung thành và tận tâm.
Ta vươn bàn tay về phía Thanh Liễu đang thất thần ở một bên…
“Đi, lên ngựa, tỷ tỷ đưa muội về nhà.”
Thanh Liễu - người luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lieu-ngoc-tu/3406542/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.