"Buông ta ra!"
Thấy lửa trong phòng càng ngày càng lớn, ta đang định xông vào thì lại bị Sát Nhan ôm lại.
" Chỉ với năng lực tiên thuật bằng với hồi ba tuổi của ngươi mà cũng đòicứu người ra khỏi đám lửa đang cháy ư?" Sát Nhan tức giận vô cùng, gõmạnh lên trán ta: "Xem ra ngươi thật là không sợ chết!"
Ta hung hăng trợn mắt với Sát Nhan rồi quát: "Được! Ta không vào cũng được! Ngươi vào!"
Sát Nhan chép miệng, thầm nói: "Ta không đi, nếu hắn là con trai Ngọc Đế thì sẽ không chết được . ."
" Nhưng nếu tiên thể của hắn bị phá hủy thì hai ta phải chịu tội lớn đấy!"
"Tiên thể?" Sát Nhan nhíu mày: "Ngươi nói cái thân thể yếu đuối kia của hắn là tiên thể sao?"
Lòng ta nóng như đốt, làm sao có có công sức mà nói chuyện tào lao với SátNhan được nữa: "Lão già Ngọc Đế nói ngươi cũng không tin thì đi mà hỏilão."
Nói xong ta liên xoay người gỡ ngón tay của Sát Nhan ra,chỉ có điều hắn nắm quá chặt làm ta vất vả nửa ngày mới đẩy được tay hắn ra. Hôm nay xem ra Sát Nhan quả nhiên đã quyết tâm không thả ta đi cứuVân Liên.
"Ta cũng không tin Ngọc Đế có thể giương mắt nhìn contrai hắn chịu chết. Cho dù là trong hai người các ngươi phải có mộtngười chết thì đó cũng sẽ không phải là ngươi!" Sát Nhan kìm nén đến đỏhừng mặt: "Ngươi cho là ta ngây ngô sao, đừng có nghĩ đến việc đi vàođó!"
Ta nhìn Sát Nhan hoàn toàn không để ý hình tượng gì nữa ngồi xổm trên đất mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lien-phuong-dan/1490660/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.