Tiếng đàn ngày càng gần.
Hình như mỗi lần nghe Vân Liên đánh đàn, ta đều ở bên cạnh hắn, đây là lầnđầu tiên đứng nhìn từ xa như vậy. Ta lẳng lặng tựa vào bên cây, nhìn Vân Liên cách đó không xa. Hắn ngồi dưới tàng cây, an tĩnh gảy đàn, giốngnhư không thèm để ý bất kỳ điều gì quanh mình.
Ta mấp máy môi,chợt có chút nóng nảy. Ta đột nhiên có chút bận tâm, nếu ta cứ lờ đinhững chuyện trước đây mà nói cho Vân Liên biết suy nghĩ thật sự tronglòng mình thì Vân Liên sẽ phản ứng như thế nào đây ? Hắn sẽ kinh ngạc cự tuyệt ta, hay là ôm ta thật chặt từ đó đời này kiếp này nắm tay nhau ?Nghĩ đến đây trên mặt ta nóng bừng. Nhờ năm xưa một lần khi nhị tỷ tabụm mặt tư xuân, ta đều sẽ châm biếm nàng. Nếu thích Nhị Lang Thần thìđi nói với hắn, nếu hắn đồng ý thì liền trở thành một cặp, nếu khôngđồng ý thì liền phủi mông đi thích người khác, cần gì mà phải phiền toái nhiều như vậy. Chỉ có điều không ngờ hôm nay bổn tiên cũng phải trảiqua tình cảnh này, bổn tiên lại đang hành động giống nhị tỷ, thật là cực kỳ mất thể diện.
Đôi tay ta ôm lấy hai gò mà, chỉ mong nóng bỏng xấu hổ trên mặt nhanh mất đi. Chỉ có điều khi nhiệt độ kia thật khókhăn lắm mới hạ xuống được, chỉ cần ta ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của Vân Liên thì hai gò má lại lập tức nóng bừng, không thể ngăn nổi.
Vì vậy bổn tiên cứ uất ức trốn sau thân cây như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lien-phuong-dan/1490649/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.