Lão giả áo bào đỏ uống một ngụm rượu, nấc rượu một cái, giải thích: “Như Yên, cái này cũng không trách thúc, thúc bảo bọn họ rèn một khối tinh thiết luyện ngàn lần, bọn họ làm việc qua loa, dẫn tới thúc luyện khí thất bại, thúc không thể không tự mình trông bọn họ, vị tiền bối này là! ”“Vị này là Vương Trường Sinh Vương đạo hữu, Vương đạo hữu là luyện khí sư bậc hai cháu mời, về sau mọi người nghe hắn phân phó làm việc. 
Vương đạo hữu, vị này là Uông Thư Xung thập bát thúc của ta. 
”Uông Thư Xung dùng tay áo bào chùi miệng, cười nói: “Thì ra là Vương tiền bối, Vương tiền bối nếu không chê, ngồi xuống uống với lão hủ hai chén. 
”Vương Trường Sinh mỉm cười, uyển chuyển từ chối: “Không được, lần sau đi! Ta hôm nay chỉ tới nhìn một cái, rồi sẽ có cơ hội. 
”Ở dưới Uông Như Yên dẫn dắt, Vương Trường Sinh tới phòng luyện khí. 
Có hai gian phòng luyện khí, kích thước không khác lắm, bên trong đều bày ra một tòa trận pháp Cách Âm Trận bậc một, tránh cho luyện khí bị quấy rầy. 
Xem xong bố trí phòng luyện khí, Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm đôi câu với Uông Như Yên, cáo từ rời khỏi. 
Ra khỏi Linh Binh các, Vương Trường Sinh cũng chưa quay về chỗ ở, mà là đến thẳng Thiên Vân các. 
Vương Thanh Trạch ở dưới Vương Trường Sinh bức bách, tìm việc làm ở trong thành Thương Lan. 
Hắn căn bản chưa từng chịu khổ, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lien-chi-dinh/3311438/chuong-210.html