Thư là Trường Tuyết tự tay viết, trong thư chỉ có vỏn vẹn vài câu: Nhị bá công, Cửu đệ, cha, đại ca, ta hiện tại ở một nơi rất an toàn. 
Các ngươi không cần lo lắng, cũng không cần tìm ta, về Tống Quốc đi!Vương Minh Trí buông thư xuống, nghi hoặc nói: “Đây đúng là chữ viết của Trường Tuyết. 
Nàng biết chúng ta sẽ tìm nàng, nàng có thể truyền tin cho chúng ta. 
Vì sao lại không thể gặp mặt?”“Nhị tỷ có khả năng là có lời khó nói, cũng có thể là bị ép buộc. 
Nhưng càng có khả năng nghiêng về vế sau hơn. 
Nhị tỷ hẳn là bị ai đó nhốt. 
Cụ thể là thế lực nào lại không rõ ràng lắm. 
Đối phương cũng không muốn chúng ta tiếp tục tra xét, cũng không nghĩ chúng ta ở lại Nguỵ Quốc.”Vương Trường Sinh gõ nhẹ bàn, bình tĩnh phân tích.“Nhốt? Bọn họ nhốt Trường Tuyết để làm gì? Nếu muốn kiếm chỗ tốt, hẳn nên liên hệ với chúng ta mới đúng. 
Bọn họ lại chỉ để Trường Tuyết viết một phong thư, lại không muốn chúng ta ở lại Nguỵ Quốc. 
Hay là sợ chúng ta ở lại Nguỵ Quốc?”Vương Minh Trí nghi hoặc nói.Vương Minh Chiến lắc đầu, khách quan phân tích: “Hẳn là không phải sợ, chúng ta là người bên ngoài tới. 
Bọn họ lại là thế lực bản địa, có thể làm cho Trường Tuyết vô thanh vô tức biến mất. 
Khẳng định không phải thế lực nhỏ. 
Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên rời khỏi Nguỵ Quốc. 
Nếu tiếp tục ở lại Nguỵ Quốc, chỉ sợ sẽ chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lien-chi-dinh/3311383/chuong-155.html