Vương Trường Sinh trong miệng lẩm bẩm, một lát sau, bên ngoài hắn xuất hiện một tầng hoàng quang mờ nhạt, biến mất vào lòng đất.Hắn ở bên trong hoàng quang bao bọc, từ từ di chuyển vào trong đất.Sau khi lặn xuống hơn mười trượng, Vương Trường Sinh liền phát hiện bùn bất có linh khí nhè nhẹ. 
Lặn xuống hai mươi trượng, hắn có thể cảm nhận được một cỗ linh khí mỏng manh, lặn thêm xuống ba mươi trượng nữa hắn có thể nghe được âm thanh của dòng nước.Thời gian sau một chén trà, Vương Trường Sinh liền cảm thấy dưới chân trống rỗng, chợt ngã xuống một khối đất trống.Hắn vội vàng cấp cho mình một vòng bảo hộ, buông mở thần thức ra, hắn lấy ra một khối Nguyệt quang thạch to bằng trái dưa hấu. 
Nguyệt quang thạch tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng toàn cảnh xung quanh.Lúc này, hắn đang xuất hiện bên trong một cái hang đá tự nhiên lớn hơn trăm trượng, dưới chân hắn là bùn đất cứng rắn. 
Ở góc bên trái động quật, có mất đóa Hắc sắc hoa cao tầm chục thước. 
Phía trước vài trượng, có một con sông đang chảy xiết.Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp thuộc tính thủy, hắn đối với Thủy linh khí mười phần nhạy cảm. 
Nơi này Thủy linh khí nồng đậm, so với Thanh Liên sơn còn nhiều hơn.Vương Trường Sinh kiềm chế kích động trong lòng, nuốt nước miếng, nhìn con sông cách đó không xa đang chảy xiết, nghi hoặc nói: “Đây không phải là Linh hà chứ.”Linh hà, Linh tuyền, Linh tỉnh đều là linh vật hiếm thấy ở giới tu tiên. 
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lien-chi-dinh/3311367/chuong-139.html