Vương Minh Viễn lắc đầu nói: “Con cũng không thể đoán trước được, điều này không thể trách con. 
Mỏ huyền kim khoáng thạch đã cạn kiệt, gia tộc chủ yếu dựa vào bán Khôi lỗi thú mà sống. 
Cuộc sống không dễ dàng, hơn một trăm người đều muốn ăn muốn uống, còn có phát sinh thêm. 
Mỗi tháng chi tiêu cũng không ít. 
Giai đoạn đầu học tập luyện đan đầu tư quá lớn, tạm thời không có linh thạch để bồi dưỡng Luyện đan sư. 
Con bế quan tu luyện trước đi, quang trọng là tu luyên tốt. 
Đúng rồi, con giao Thanh lân mã cho cha. 
Đại bá con lần trước thăm Trường Tuyết, mang về hai con ngựa cái. 
Thanh lân mã trong tay con là ngựa đực, vừa hay có thể lấy lai giống. 
Ngựa con có thể bán được không ít linh thạch, cũng là một nguồn thu vào.”“Đúng vậy! Trường Nguyệt khi có thời gian rảnh sẽ chạy đến chuồng ngựa. 
Nàng nói nàng cũng muốn nuôi dưỡng một Thanh lân mã.”Liễu Thanh Nhi nhắc tới Vương Trường Nguyệt, vẻ mặt đậm ý cười.“Hai con Hỏa vũ ưng đã nuôi dưỡng đến Nhất giai trung phẩm, có thể cùng con Nhị giai kim chủy ưng trong tộc lai giống. 
Đúng rồi, Sinh Nhi, cha đã phái người đi tìm thiên địa linh thuỷ. 
Hy vọng là có thể tìm được Thiên địa linh thủy.”“Đi tìm? Thiên địa linh thủy không dễ dàng tìm được như vậy.”Vương Minh Viễn lắc đầu giải thích: “Thiên địa linh vật là thứ không dễ tìm được, nhưng nên đi thử một lần. 
Đây cũng là ý của Nhị bá. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lien-chi-dinh/3311361/chuong-133.html