Lôi quang màu đen tan đi, lộ ra Phong vương với khí tức suy yếu.Dù gì nó cũng là nhị giai yêu trùng, một tấm Âm lôi phù không thể giết được nó.
Nhưng nó cũng bị Âm lôi phù làm cho bị thương nặng, thân thể cháy đen một mảng, cánh đã bị đánh nát.“Đáng chết, đi chết đi!”Vương Minh Hạo đỏ hồng đôi mắt, lấy ra một tấm phù triện lập loè sáng xanh.
Phù triện hoá thành mấy chục đạo phong nhận, loé lên rồi công kích Phong vương đang hấp hối, chém nó thành từng mảnh nhỏ.Vương Minh Nghị sử dụng hai thanh phi đao màu xanh, giết chết mấy chục con nhất giai hạ phẩm Yêu phong màu xanh.Ba con Yêu phong cầm đầu vừa chết, những Yêu phong khác lập tức giải tán.“Thập lục ca, làm sao bây giờ? Chúng ta có tiếp tục tìm giết yêu thú nữa không?”Vương Minh Hạo áp chế bi phẫn trong lòng, mở miệng hỏi.Vương Minh Nghị lắc lắc đầu, trả lời: “Chúng ta chỉ có ba người, nếu tiếp tục đi tiếp, chỉ có thể chịu chết.
Thu hồi thi thể của Thập nhị thúc và yêu trùng đi, chúng ta quay về Tiên Duyên thành.”Một khắc đồng hồ sau, bọn họ đã thu thập thoả đáng, biến mất ở...Tại một hồ nước lớn khoảng một mẫu, mười mấy con bò tót màu vàng hình thể to lớn đang uống nước.Cách đó không xa có một mảng lùm cây cao bằng một người, sáu người Vương Trường Sinh núp ở phía sau lùm cây.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mười mấy con bò tót một sừng.Cách cái hồ mấy trăm trượng, có một sơn cốc hẹp, hai bên sơn cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lien-chi-dinh/3311344/chuong-116.html