🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: NTm.Group

Phụ trách: Vô Tà Team

“Vâng, tổ mẫu, cha, di gia, biểu thúc, biểu thẩm. Chúng con ăn no rồi, các người từ từ ăn.”

Triệu Ngưng Hiên cùng Triệu Ngưng Hưng lên tiếng đáp ứng, dẫn theo Vương Trường Sinh rời khỏi.

Sau khi ba người Vương Trường Sinh rời đi, Vương Diệu Tổ mở miệng nói: “Đại tỷ, nơi này không có người ngoài, ta đành nói thật với ngươi. Trường Sinh phát hiện một cái nhất giai trung phẩm linh mạch. Cái linh mạch đó ở giao giới của quận Trường Bình và quận Bình Dương. Chúng ta phái người bày ra trận pháp, tính ở nơi đó gieo trồng một ít linh cốc. Không ngờ rằng, Ba gia tộc Tống, Lưu, Tôn của Bình Dương quận liên hợp lại, phái người tập kích tộc nhân ở cứ điểm đó. Cửu đệ, Thập bát chất, Thập cửu chất đều chết trận.”

Nói đến chỗ này, trên mặt hắn lộ ra thần sắc bi phẫn.

Triệu Ngọc Tuệ biến sắc, nhíu mày nói: “Cái gì? Còn có việc này? Đang êm đẹp, vì sao bọn họ phải đối phó Vương gia các ngươi?”

“Chúng ta cũng không biết. Thực lực Vương gia chúng ta tuy là yếu nhất quận Trường Bình, nhưng cũng không phải là loại ai cũng có thể tuỳ ý giẫm đạp. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, nhưng đây là vạn bất đắc dĩ. Chúng ta không muốn làm như vậy, đại tỷ, Lưu gia cùng Triệu gia các ngươi là thông gia. Chúng ta lần này đến, là hi vọng có thể từ nơi ngươi cùng họ hoà giải. Mọi người đều là thân thích, không tất yếu phải tổn thương hoà khí. Có chuyện gì có thể ngồi xuống để bàn luận. Không nên đụng đến đao thương.”

“Hoà giải? Diệu Tổ, tuy chúng ta cùng Lưu gia có quan hệ thông gia, nhưng Lưu gia lại không phụ thuộc và Triệu gia. Việc này ta sợ là không giúp được.”

Triệu Ngọc Tuệ có chút khó xử nói.

Nàng đương nhiên sẽ không tin tưởng lời một bên của Vương Diệu Tổ. Công là chuyện công, tư là chuyện tư. Hơn nữa, Vương Gia và Lưu gia đều có quan hệ thông gia với Triệu gia. Nếu không có đủ lợi ích, Triệu gia sẽ không nghiêng về bên nào cả.

“Di mẫu, chúng ta chính là muốn nhờ ngài nói với Lưu gia một lời. Không cần bị người có tâm lợi dụng, mọi người đều là người một nhà. Có việc có thể người xuống cùng nhau bàn luận. Nếu thật sự muốn đánh, Vương gia chúng ta cũng không sợ hãi, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Vương Minh Viễn nói tới đây, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

“Nếu chỉ là tiện thể nhắn một lời nói, thì không có vấn đề gì.”

Triệu Ngọc Tuệ nghĩ nghĩ, lên tiếng đáp ứng.

“Đại tỷ, nếu có thể, hi vọng ngài có thể để cho Lưu gia phái người đến một chuyến. Chúng ta hai nhà cùng ngồi xuống bàn luận mọt chút. Có một số việc có thể ở trên bàn cơm giải quyết, không nhất thiết phải đụng đến đao thương. Ngài nói có phải không?”

Vương Diệu Tông mang tư thái ngưởi dưới, xưng hô với Triệu Ngọc Tuệ là ngài.

“Đúng vậy! Di mẫu, chúng ta là muốn nhờ ngài làm cầu nối giảng hoà. Di mẫu, nếu ngài có thể làm Lưu gia theo Vương gia bắt tay giảng hoà. Chất nhi có thể làm chủ, mang Dưỡng tằm thuật truyền thụ cho Tử Hằng biểu ca.”

Triệu Ngọc Tuệ mắt sáng ngời, có chút khó tin hỏi lại: “Thật sao?”

Nguồn thu nhập chủ yếu của Triệu gia dựa vào buôn bán linh ngư. Nhưng linh ngư phải nuôi ít nhất hai năm mới có thể bán ra, thời gian quá dài. Triệu gia vẫn luôn muốn có mối làm ăn khác, nhưng hiểu biết đối với ngành sản xuất không sâu, không thể nhúng tay vào.

Vương gia chăn nuôi linh tàm, tàm ti có thể dùng để luyện khí. Hàng năm đều có thể mang đến cho Vương gia một khối tiền lời. Quan trọng nhất là, linh tàm có thể sinh trưởng, có thể bồi dưỡng làm linh trùng hộ tộc. Nhưng Vương gia giữ kín Dưỡng tàm thuật, căn bản không tiết lộ với bên ngoài. Triệu gia cũng từng thử chăn nuôi linh tàm, đáng tiếc là thất bại.

Từng tu tiên gia tộc đều có một con đường kiếm tiền riêng. Bọn họ sẽ ngiêm khác khống chế cơ mật, không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.

Triệu gia cũng từng hỏi qua Vương gia về Dưỡng tàm thuật. Nhưng đây là việc làm ăn đem lại lợi ích chính của gia tộc, Vương gia sao có thể truyền thụ ra bên ngoài.

Mỏ huyền kim khoáng thạch quan trọng hơn so với Dưỡng tằm thuật, hơn nữa Triệu gia cách Vương gia khá xa. Cho dù Triệu gia nuôi dưỡng được mấy đôi linh tàm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi nhuận thu vào của Vương gia.

“Đương nhiên là thật. Di mẫu, ta là gia chủ Vương gia, nói lời giữ lời.”

Triệu Ngọc Tuệ hít sâu một hơi, trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói: “Minh Viễn, các ngươi đi đường cũng mệt rồi. Trước hết nghỉ ngơi một buổi tối, ngày mai ta sẽ có câu trả lời thuyết phục cho các ngươi.”

“Di mẫu, chuyện này…”

Vương Minh Viễn còn chưa nói xong, đã bị Vương Diệu Tổ cắt lời: “Vậy được,vậy làm phiền đại tỷ rồi.”

“Di trượng, biểu đệ, biểu muội, Tam hoa lộ là linh rượu có một không hai của Triệu gia chúng ta. Hương vị không tồi, các ngươi uống thêm vài ly.”

Triệu Tử Hằng cầm lấy bầu rượu, rót cho mỗi người một ly.

“Vậy ta đây phải uống nhiều một chút. Đúng rồi, Tử Hằng, Ngưng Hương tuổi không còn nhỏ, đã lựa nhà chồng chưa?”

Vương Diệu Tổ biết điều, chuyển đề tài.

Triệu Tử Hằng cười khổ nói: “Nha đầu kia ánh mắt rất cao, mẹ nó lại chiều nó, không đồng ý nhanh như vậy đã gả chồng. Ta cũng chỉ có thể chiều theo ý nó.”

“Nam lớn cưới vợ gái lớn gả chồng. Sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không lẽ các ngươi muốn tìm một vị ở rể?”

Vương Diệu Tổ không cho là đúng.

Triệu Ngọc Tuệ lắc đầu nói: “Cũng không phải. Nha đầu Ngưng Hương tư chất có vẻ tốt, năm nay vừa mười sáu tuổi, vẫn còn nhỏ. Ta muốn để cho nó ở bên người thêm hai năm. Đương nhiên, ta cũng hi vọng tìm cho nó một vị hôn phu tốt.”

Liễu Thanh Nhi mỉm cười nói: “Di mẫu nói đúng. Người xưa có câu, nam sợ nhập sai nghiệp, nữ sợ gả sai chồng. Hôn nhân đại sự, không thể qua loa. Di mẫu, Trường Sinh là đứa trẻ ngài nhìn từ nhỏ. Ngài thấy Trường Sinh thế nào?”

Triệu Ngọc Tuệ hơi do dự: “Trường Sinh tính thành thành thật, không có nhiều tâm địa xảo trá. Hắn lại là tôn tử duy nhất của Ngọc Trí. Ta rất thích đứa nhỏ này.”

“Di mẫu, con xin nói thẳng. Công công và phu quân cũng thích đứa nhỏ Ngưng Hương này. Con cũng rất thích. Chúng ta gia đình thân càng thêm thân, di mẫu thấy như thế nào? Con thấy hai đứa nhỏ rất có tướng phu thê, ngài có thấy vậy không?”

“Đúng vậy! Đại tỷ, như vậy chúng ta thân càng thêm thân rồi. Trường Sinh và Ngưng Hương tử nhỏ đến lớn đều chơi với nhau, thanh mai trúc mã. Ta nhớ rõ lúc còn sống Ngọc Trí có nói qua, hi vọng Ngưng Hương có thể làm cháu dâu của nàng. Chúng ta cũng thích đứa nhỏ này, ý của ngươi như thế nào?”

Vương Diệu Tỏ lên tiếng phụ hoạ.

Triệu Ngưng Hương là hòn ngọc quý của Triệu gia. Mà xuất thân của mẫu thân Triệu Ngưng Hương là Lâm gia Hồng Diệp lĩnh. Vương Trường Sinh thành thân với Triệu Ngưng Hương, đối với Vương gia hay đối với Vương Trường Sinh đều có ích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.