Khi Lâm Huệ Lan khó khăn mở to mắt, lọt vào trong mắt làkhuôn mặt tuấn tú, mắt như chim ưng lông mi dài đen nhánh, bạc môi khẽnhếch, tựa tiếu phi tiếu.
Nàng một tay đẩy hắn ra, kích động ngồi dậy, đánh giá xung quanh.
"Đây là nơi nào?"
Lý Chí cười cười ngồi xuống bên giường:" Lý phủ."
Lâm Huệ Lan ánh mắt mơ hồ đảo xung quanh:" Ngươi dẫn ta đến nhà ngươi làm gì?"
"A..." Lý Chí giả bộ suy nghĩ:" Vừa vặn trong nhà thiếu một tiểu nha hoàn."
"Ngươi..." Lâm Huệ Lan mở to hai mắt nhìn:" Ngươi sẽ không... mua ta đi?"
Lý Chí không thể phủ nhận nhẹ gật đầu.
"Vậy... Ngươi mất bao nhiêu tiền?" Nàng dè dặt hỏi.
Lý Chí vươn hai đầu ngón tay ra.
"Hai ngàn lượng?" Ít như vậy, không bài trừ khả năng hắn cưỡng ép mua bán.
Không ngờ Lý Chí lại lắc lắc đầu:" Là hai trăm lượng."
"Cái gì?" Nàng hai mắt trừng lớn:" Ngươi là nói giỡn ta đi? Giá này với tặng không thì có khác gì nhau?"
"Đương nhiên là khác nhau." Hắn còn thành thật giải thích nói:" Hai trăm lượng, là ta đã nguyện ý bị hao hụt rồi."
"Ngươi..." Lâm Huệ Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, một hồi lâu,nàng rốt cuộc tìm về lý trí của mình, nghiêm mặt nói với hắn:" Ta trảgấp đôi giá, tự ta mua mình trở về."
"Được." Hắn gật gật đầu." Không tệ, vừa đủ công sức ta bỏ ra, với giá này lãi coi như hợp ý."
Lười suy nghĩ vì sao hắn lại sảng khoái như vậy, nàng quay đầu trái nhìn phải nhòm tìm kiếm tay nải của mình.
"Tay nải của ta đâu?" Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lau-ky-su/145001/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.