Văn án:
Phu quân ta phẩm tính cao khiết.
Ngày bị tịch biên gia sản, có người khuyên hắn mang theo chút vàng bạc châu báu phòng thân, nhưng hắn lại từ chối, chỉ ôm đi một chậu cúc do chính tay mình trồng.
Vì trong nhà không còn lấy một đồng, nên ta phải mở một tửu phường để duy trì sinh kế, đêm nào cũng thức đến khuya, tính toán xem phải làm sao mới kiếm được thêm bạc.
Hắn vậy mà lại chê ta tính toán chi li, nói trên người ta toàn là mùi tiền, nên không chịu cùng ta chung phòng.
Sau này, ta lao lực thành bệnh, uất ức mà c.h.ế.t.
Hắn thì khôi phục chức quan, còn thành thân với đích tỷ của ta, một nữ t.ử được người đời gọi là nhân đạm như cúc.
Ta tức đến mức trọng sinh rồi.
Lần này, ta không lo lắng việc làm ăn, không thèm vất vả kiếm bạc, ngày ngày chỉ gảy đàn, làm thơ.
Khi hắn hỏi đến, ta chỉ nhàn nhạt cười:
“Dù nhà không còn gì cả chúng ta cũng phải sống cho có thể diện mới được.”
…
Chương 1:
“Tranh Diên, vì sao nàng lại cứ hay so đo đến thế?”
Vừa mở mắt ra, ta đã nhìn thấy gương mặt của Tống Dục.
Hắn nhíu mày khó chịu trách cứ ta:
“Rượu gặp tri kỷ, ngàn chén cũng ít. Từ nay về sau, nàng không được nhắc đến tiền bạc nữa.”
Ngay khoảnh khắc ấy, ta liền hiểu ta đã trọng sinh.
Kiếp trước, sau khi Tống phủ bị tịch biên, ta và Tống Dục không còn nguồn thu nào.
Vì vậy, ta mở tửu phường này để duy trì sinh kế.
Vị Vương công t.ử kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lanh-va-cao-quy/5067399/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.