Bóng tịch dương đã ngậm trùm trái núi, ngôi thành càng về chiều càng hiện rõ nét âm u.
Chung quanh đá dựng chập chồng không thứ lớp tạo cho tòa “Quỷ Liễm Thành” một khung cảnh hoang tàng cổ lỗ. Bất cứ ai lạc vào đây cho dù giữa trưa cũng cảm thấy lạnh người.
Vô Trần sư thái và Giác Thắng đại sư vừa đặt chân đến bìa thành thì chợt nghe một giọng cười lanh lảnh:
– Hai vị phật gia giá lâm, Giang mỗ có lời chào.
Hai người ngửng mặt nhìn lên, thấy trên thớt đá xanh rêu có một người thanh niên mày thanh mục tú vòng tay nở một nụ cười thật là rạng rỡ.
Giác Thắng đại sư chắp tay thủ lễ:
– Làm nhọc thí chủ đã chờ đợi khá lâu.
Vô Trần sư thái lạnh lùng:
– Thí chủ là Giang Hàn Thanh đấy chứ?
Giang Hàn Thanh mỉm cười:
– Vâng, chính tại hạ đây.
Vừa nói, Giang Hàn Thanh vừa nhún chân lao xuống ngay trước mặt hai người.
Vô Trần sư thái không dằn được cơn giận dữ, bà ta cất giọng hằn học:
– Dâm tặc...
Giang Hàn Thanh nhướng mặt:
– Mời hai vị đến đây, Giang mỗ này không phải để nghe những lời như thế.
Vô Trần sư thái càng nổi nóng:
– Dâm tặc, đồ nhi của ta bị sát hại, không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa?
Giang Hàn Thanh cười lớn:
– Lão sư thái cứ khăng khăng là như thế, có lẽ tại hạ đành phải biết gật đầu.
Soảng!!!
Thanh kiếm từ trên vai của Vô Trần sư thái được tuốt ra, bà ta nhích lên gằn giọng:
– Ngươi thừa nhận phải không?
Giang Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-doat-hon/26557/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.