Khi đến tá túc ở Hoài Dương Phái, Giang Hàn Thanh nghĩ rằng chỉ tạm đỡ đôi ngày rồi sẽ tìm phương giải quyết, không ngờ mới đến chưa trọn một ngày thì chuyện phiền phức đã đến ngay cho những ân nhân của mình, tự nhiên trong lòng hắn vô cùng cảm khái.
Nhưng hiềm vì khí lực đã kiệt tận, cử động đi đứng đều phải nhờ đỡ vịn, hắn chợt cảm thấy con người của mình ở lại nơi đây thì chỉ chuốc thêm phiền não cho chủ nhân chứ không đem lại cho sự yên lành.
Vốn là một con người bình tĩnh trong mọi sự việc, cho nên tuy trong lòng ngổn ngang trăm mối như tơ vò nhưng ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên, hắn mỉm cười đáp lời Quách Thế Phần:
– Di trượng đã lo lắng quá nhiều, tiểu điệt xin lịnh dạy.
Quản Thiên Phát lật đật đứng lên đỡ Giang Hàn Thanh đứng dậy đi trở vào phòng.
Nhìn theo hai người, Quách Thế Phần thở ra nói với hai người sư đệ:
– Giang Hàn Thanh nghi biểu đúng là một nhân tài, ngày sau khi phục hồi được công lực, nhất định không kém gì so với Giang đại tiên sinh thuở sinh tiền, chỉ có điều đáng tiếc là lại đang mang chất độc kỳ lạ trong mình, thật đúng là rồng nằm bãi bể...
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Bọn giặc đã giả mạo, Đường Hoa Đà mà đến đây thì nhất định cũng bị bọn chúng hãm hại, bây giờ cả vùng của chúng, trừ Đường Hoa Đà ra không còn có vị danh y nào khả dĩ trị chứng bịnh của Giang Hàn Thanh được, trong khi đó theo chứng bịnh lạ lùng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-doat-hon/26549/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.