Thiên Thanh bị Tuấn Tú và Thanh Lâm đề lên người, trông xẹp lép, một bên má của anh bị dí sát xuống nền đất. Anh cố hất văng hai người kia ra khỏi người mình, mà không còn đủ sức nữa. Anh chỉ biết la ó:
“Nè hai người đang nằm trên cái tấm lưng mảnh mai của tui đấy.”
Tuấn Tú và Thanh Lâm hốt hoảng nhích sang một bên, Thanh Lâm bị nước mưa làm ướt như chuột lội và nó đang vuốt mặt mình cho đỡ khô hơn. Cuối cùng nó quyết không thèm vuốt gì nữa khi cơn mưa cứ tạt vào mặt nó suốt.
Tuấn Tú đâu nhè cả đám lại xuất hiện một cách mất mặt như vậy. Mọi lần không phải Huyết Yêu dịch chuyển cũng êm ru lắm sao. Anh thở dài bất lực rồi nhanh tay đỡ Thiên Thanh đứng dậy với mình.
Thanh Lâm chóng nạnh vừa tức ông trời vừa cau có nói với đồng bọn:
“Em đâu nghĩ là tụi mình sẽ bị ướt kiểu này.”
Tuấn Tú đau khổ nói tiếp lời Thanh Lâm:
“Còn anh không tin tụi mình bị rơi xuống một cách đau đớn như vậy. Bộ anh Yêu không thể cho tụi mình đáp xuống một cách êm ru hơn hả?”
Thiên Thanh vừa phủi bùn đất trên quần áo vừa bực bội nói:
“Rồi mưa nữa chứ? Ủa? Rồi tụi mình phải đánh nhau trong tình trạng như thế này sao? Anh hy vọng mấy viên đạn không bị ảnh hưởng bởi trời mưa.”
Thanh Lâm ngó một hồi mới phát hiện không thấy thầy hiệu trưởng đâu. Nó hốt hoảng nói:
“Ba đâu?”
Thiên Thanh cùng Tuấn Tú cũng ngó nghiêng một hồi, vẫn không thấy thầy hiệu trưởng đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352525/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.