Nguyên Sâm đang ngồi vắt chân chồng lên nhau, thuận tay ném đồ ăn vào miệng và nhai. Ngọc Điền đứng hầu bên cạnh, vừa mới rót chút trà ra ly cho Nguyên Sâm. Cả hai đều trông vô cùng vui vẻ, có thể thấy rõ chút dương dương tự đắc hiển hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo của lão.
Ngọc Điền dâng ly nước (bằng cả hai tay) cho Nguyên Sâm. Lão cầm lấy một cách tự nhiên, sẵn tiện ra dầu cho gã đi về phía sau lưng của mình. Ngọc Điền hiểu ý của chủ nhân, lập tức vòng qua sau lưng và bắt đầu xoa bóp cho lão.
Ngọc Điền tặc lưỡi rồi nói:
“Chủ nhân đúng là liệu sự như thần. Thuộc hạ không còn từ nào có thể khen ngợi ngài nữa.”
Nguyên Sâm nhướng mày, dĩ nhiên lão đồng ý với Ngọc Điền rằng không có từ ngữ nào có thể diễn tả sự thông minh của lão nữa. Lão cười nói:
“Huyết Yêu nó tưởng nó thông minh, nhưng nó quên lão già này sống ngần ấy năm, đôi mắt lão già này còn tinh tường lắm. Một Cố Nhi làm sao qua mặt được ta.”
Nguyên Sâm đã nghi ngờ Cố Nhi từ lâu, chỉ là lão không thèm biểu hiện gì thôi. Lão có khả năng đọc được ký ức của người khác, và Cố Nhi không thể trở thành ngoại lệ. Khi lão đọc vài ký ức mà ả đã trải qua trên Thiên giới, lão thấy vài ký ức bị nhòe đi và không rõ ràng lắm, giống như đã bị ai đó can thiệp.
Nguyên Sâm phát hiện Huyết Yêu luôn đi trước lão một bước, hoặc hắn giữ một bà đồng thấy trước từng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352522/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.