Hoàng Anh đã lấy lại được thăng bằng sau khi được Trúc Chi giải cứu. Ả quay sang nhìn Trúc Chi như thể đang nhìn ân nhân cứu mạng, mà đúng là cô đã cứu mạng ả thật. Ả cúi rập người, hai tay chấp lại thành một, cung kính nói với Trúc Chi:
“Đa tạ chủ nhân đã cứu thuộc hạ.”
Trúc Chi xua tay và nói:
“Không có chi. Ta cứu ngươi cũng vì nể tình Y Nguyên mà.”
Hoàng Anh cảm thấy con người trước mặt rất xa lạ, ngay cả âm giọng cũng xa lạ, không hề giống với Trúc Chi ngày thường. Cô không bao giờ xưng “ta” với “ngươi”, ít ra Trúc Chi luôn gọi Hoàng Anh là “chị” và ánh mắt của cô nhìn ả cũng không hoàn toàn chứa sự xa cách như bây giờ. Ả nhận ra có điều không đúng, nhưng không đúng ra sao thì ả không đoán được.
Nguyên Sâm nhíu mày, nhìn kỹ Trúc Chi một chút. Mới vừa rồi cô còn giống như người đã chết, nhưng giờ lại ngồi dậy, lại còn tỏ ra thông thái trước mặt ông. Điều ngạc nhiên nhất chính là ngữ điệu này vô cùng quen thuộc, cô vừa nói chuyện với lão như hai kẻ trạc tuổi với nhau, lão đinh ninh đã thấy ánh mắt đầy giễu cợt ấy từ đâu rồi.
Nguyên Sâm nhìn lại nụ cười của Trúc Chi một lần nữa, kết hợp với suy đoán trong đầu. Rằng Trúc Chi và thanh kiếm của Quỷ thật sự có mối liên kết, khi mười hai thần khí thuộc về lão, cơ thể của cô dần dần mất sự sống và kiếm khí của quỷ kiếm cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nguyên Sâm chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352510/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.