Nhất Uy trở lại lớp học, nhưng không thấy Trúc Chi đâu. Điều đáng nghi nhất chính là Thanh Lâm cũng không có mặt ở đây. Cậu cho rằng hai người này đã lén đi đâu đó trong khi mình hì hục chạy mua đồ ăn. Chỉ bởi vì Trúc Chi không thể chường mặt ra cho mọi người bàn tán xôn xao thêm, và cậu phải lãnh trách nhiệm mua đồ ăn luôn cho thằng Lâm, trong khi nó lấy cớ ra đón anh Thanh vào trường. Nó làm như anh Thanh không biết đường đến văn phòng thầy hiệu trưởng. Rồi nó hứa một cách chắc nịch rằng: Tao chỉ đưa ảnh vào phòng ba tao rồi quay lại lớp học liền.
Chính Triều Nghê đã khiến mọi thứ rối tung như thế, nếu nó ngừng cái trò lẽo đẽo theo cậu khắp nơi, ngừng cái trò ôm khư khư cánh tay của cậu khắp trường học, cũng ngưng cái trò thề thốt sẽ lấy cậu làm chồng, thì Trúc Chi đâu đến nỗi bị đồn đại dữ như vậy, chị ấy đâu đến nổi phải ngồi một cách chán nản trong lớp học, thay vì ra ngoài kia dạo chơi.
Có lần Triều Nghê đi theo Nhất Uy đến căng – tin, nó nhìn thấy sợi dây kẹp tóc màu xanh dương, trùng với màu tóc của nó (Nhất Uy biết như thế),nó tỏ ra thích thú và cầm kẹp tóc ấy lên. Nó ngước nhìn Nhất Uy với ánh mắt tràn trề niềm hy vọng cùng khát khao muốn có được đồ vật yêu thích (dĩ nhiên với khuôn mặt của Trúc Chi). Nó (dùng giọng của Trúc Chi) nói với Nhất Uy:
“Anh Nhất Uy ơi, anh mua cho em cái kẹp tóc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352497/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.