Ngọc Điền và Nguyên Dục trao đổi ánh mắt cho nhau, hiển nhiên họ ngầm hiểu ý của Nguyên Sâm là gì: Nguyên Sâm muốn gặp trực tiếp Trúc Chi – tiểu ma vương của mình. Nhưng chuyện đó đâu thể nào xảy ra được, trừ phi chủ nhân triệu hồi linh hồn thực sự của tiểu ma vương đến đây. Bởi vì hai người biết chủ nhân đã phong ấn linh hồn của tiểu ma vương thực sự và ngài có thể gọi cô ấy đến đây bất cứ lúc nào.
Ngọc Điền nói với Nguyên Dục:
“Ta tin ta không nghe nhầm, ngươi cũng biết chủ nhân đặt một phong ấn lên linh hồn của tiểu ma vương. Nhưng cái xác Trúc Chi chỉ mang trái tim của tiểu ma vương chứ đâu phải chứa linh hồn đâu, không hiểu chủ nhân sẽ làm cách nào mới có thể gặp được tiểu chủ nhân. Bộ chủ nhân tính thân chinh đến trường học gặp ngài ấy sao?”
Nguyên Dục dĩ nhiên biết thân xác kia chỉ mang trái tim mà không hề chứa linh hồn của tiểu ma vương thực sự. Nhưng y tin chủ nhân Nguyên Sâm biết phải làm gì, nên chỉ nói nhỏ:
“Chủ nhân đã nhiều lần nhìn thấy Trúc Chi đó, nhưng chưa có dịp gặp riêng lần nào. Ta nghĩ ngài ấy có cách của ngài ấy, chúng ta chỉ có thể đứng im nhìn thôi.”
Nguyên Sâm cười cười, coi bộ không giữ được sự phấn khích từ trọng bụng. Lão nghe được hai tên kia đang nói gì, nhưng lão không thèm giải thích, lão chẳng thèm nói cho hai tên kia biết thứ ẩn chứa bên trong thân xác Trúc Chi đó không chỉ có trái tim của tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352495/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.