Trúc Chi bước xuống giường và nhận ra mình đang ở một nơi không phải bệnh viện. Quái lạ, rõ ràng cô đã ngất ở đó kia mà. Hình như có ai đó đưa cô về nơi này mà không hề hỏi ý kiến của cô. Cô vẫn còn lo lắng cho Vô Ảnh và thầy Hóa đây. Rút cuộc cái câu chuyện đằng sau giữa họ là gì, vẫn khiến cô tò mò hơn cả.
Trúc Chi biết nơi này là nơi nào: Nhà của Huyết Yêu. Trong đầu cô bắt đầu tự tưởng tượng viễn cảnh hắn cùng cô gái xinh đẹp kia đứng bên cạnh nhau đầy hạnh phúc. Cô bực mình bước xuống giường, thầm trách tên nào đã đưa cô về đây.
Trúc Chi nhìn thấy Tiểu Bạch đang vội vàng chạy lại bên cạnh cô, nó mừng rỡ ôm lấy cô vào lòng. Mới hai tuần không được gặp cô mà nó tưởng cả hai đã xa cách trăm năm. Không biết phải diễn tả nỗi nhớ nhung của nó ra sao nữa. Nếu Huyết Yêu không gọi nó trở lại, nó tưởng mình đã chết vì chán nản rồi.
Trúc Chi cũng ghì chặt nó vào trong lòng của mình, hiển nhiên cô cũng vui mừng khi nhìn thấy con bé ở xung quanh mình. Cô đã quá quen với sự hiện diện của nó. Thật khó mà chia xa Tiểu Bạch mà không hề nhớ nó chút nào cả.
Tiểu Bạch hớn hở nói:
“Chị đã tỉnh rồi. Chú Huyết Yêu đưa chị về đây. Hình như chú Vô Ảnh gởi mật thư bằng một con bướm đến báo tình hình của chị, nên chú Huyết Yêu mới đến đó đưa chị về.”
Cái tên Vô Ảnh đó dĩ nhiên không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352470/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.