Nguyên Sâm đi đi lại lại trong căn phòng, hai tay bắt chéo đằng sau lưng, suy nghĩ về những lời tên thuộc hạ vừa nói. Hoàng Anh bằng cách nào đó biết được lão đã xuất hiện sau ngần ấy năm ư? Con bé làm sao biết được khi lão chẳng hề thò một ngón chân cái nào ra khỏi cái lằn ranh giới mà Âm giới có thể nhìn thấu? Cho dù con bé bây giờ đã trở thành một nữ hoàng bóng đêm, thì cũng chẳng cách nào biết đến sự tồn tại của lão khi mà lão kín tiếng như bưng.
Nguyên Sâm hừ lạnh:
“Ta không tin con bé Hoàng Anh đó lắm. Ta sẽ bỏ thời gian tìm hiểu về nó sau. Bây giờ Ngọc Điền ngươi hãy đi làm nhiệm vụ mà ta đã giao. Nhớ kỹ phải xưng tên của ta sau khi giải thoát cho nó. Thứ đó mới có thể thuần phục hoàn toàn Nguyên Sâm này.”
Nói xong, lão phất tay bảo gã lui ra và đi đến bàn làm việc, ngồi xuống, tiếp tục nhìn ra bóng đem vô tận bên ngoài. Tên thuộc hạ được gọi với cái tên Ngọc Điền gật nhẹ cái đầu, lập tức biến mất vào không khí, trả lại không gian yên tĩnh như trước khi gã chưa từng xuất hiện.
Nguyên Sâm trở lại đã lâu, nhưng lão vẫn chưa thể gặp mặt những tên từng phò tá Y Nguyên quá sớm. Lão đâu muốn Thiên giới biết đến sự tồn tại của lão, cũng không muốn chúng có cơ hội trở tay khi lão thực hiện ý đồ trong đầu của lão. Lão muốn từng bước từng bước dành những món quà nho nhỏ cho Tam giới và cả chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352459/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.