Mẫu Đơn nhắm mắt chờ cái chết đến với mình. Gia Khánh giết chết cô cũng tốt, ít ra cô không phải sống một cuộc đời đơn độc nữa. Khuê Cẩm cũng sẽ có người bầu bạn. Được chết dưới tay người mình yêu thương còn hơn phải sống một cuộc đời trôi nổi khắp nơi, lại còn bị một kẻ điên truy đuổi tới cùng.
Hai hôm sau, Tịnh Đan mới trở lại căn nhà của Mẫu Đơn, coi bộ hơi đắc ý khi làm xong chuyện ác mà không bị ai phát hiện, cũng chẳng cảm thấy có lỗi một chút nào. Gã chực chờ đám tang của Khuê Cẩm gần xong mới giả vờ trở về, còn trưng ra bộ mặt sầu thảm trước cửa nhà Mẫu Đơn. Gã trông thấy khăn tang được cột khắp nơi, hàng xóm láng giềng đang thay nhau túc trực quan tài, cả hai quan tài. Gã thầm vui mừng, đang cố tưởng tượng bản thân sẽ an ủi Mẫu Đơn ra sao.
Tịnh Đan chợt đứng khựng lại giữa trời quan, gã thì thầm:
“Sao lại có đến hai quan tài?”
Tịnh Đan không nghe thấy tiếng khóc của Mẫu Đơn đâu cả. Gã cảm thấy hơi ớn lạnh, bần thần bước vào bên trong, lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nhất là khi gã nhìn thấy hai quan tài trong khi đáng lý phải chỉ có một mới đúng.
Sau một hồi, Tịnh Đan cũng biết hai quan tài nằm cạnh nhau là của Khuê Cẩm và Mẫu Đơn. Vì hai người không có ai thân thiết nên hàng xóm mới nhận được tiền của một vị công tử trẻ tuổi và tổ chức tang lễ cho họ. Tang lễ diễn ra rất nhanh và sơ sài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352437/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.