Quả đúng như lời bác sĩ nói: Cơ thể Trúc Chi tiết ra chất dịch nhầy màu đen, hơi kinh dị. Miệng của cô đã bắt đầu sùi bọt mép, toàn thân co giật một hồi khiến Nhất Uy tá hóa chạy lại. Cậu cố dùng phượng khí chữa lành cho cô, nhưng vô ích, Trúc Chi chỉ tiếp tục rơi vào hôn mê mà không thấy tỉnh.
Minh Nghĩa xem xét một hồi mới kết luận một câu:
“Cơ thể của em ấy quả nhiên đang phản ứng với vết cắn kia. Thường thì người ta bị biến đổi ngay. Còn em ấy lại rơi vào trường hợp ngoại lệ.”
Minh Nghĩa kéo Nhất Uy lại gần một chút. Gã giải thích sơ qua:
“Em nhìn nè, chất dịch màu đen chính là kháng sinh của em ấy tự tiết ra nhằm triệt tiêu mầm bệnh của ma cà rồng.”, Minh Nghĩa thở một hơi dài rồi tiếp tục nói, “May mà người cắn ẻm không phải ma cà rồng gốc, nếu phải thì em ấy hẳn đã chết luôn rồi.”
Nhất Uy lo đến điên người:
“Có cách cứu chị ấy tỉnh lại hay không?”
Minh Nghĩa đặt tay lên mi tâm của Trúc Chi, nhắm mắt lại và cảm nhận. Rất lâu rất lâu mới mở mắt và nói với Nhất Uy:
“Rất kỳ lạ. Ta thấy bên trong cơ thể của Trúc Chi dường như bị mất đi thứ gì đó quan trọng. Nó trống rỗng, không sức sống, không có linh khí. Điều tệ hại mà ma cà rồng gây ra chỉ là cướp lấy máu của người ta chứ không phải thứ khác. Chuyện này thật kỳ lạ hết sức.”
Nhất Uy lo lắng:
“Vậy chị ấy sẽ không tỉnh lại sao?”
“Anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352403/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.