Một vết bạc màu to tướng xuất hiện trong tấm ảnh, nhưng Thiên Thanh và cả Thanh Lâm đều không nhìn thấy. Điều này chứng tỏ, kẻ gây ra vụ án này không phải con người. Nhưng thật kỳ lạ ở chổ, vết bạc này sao lại rơi vào tấm ảnh mà người bình thường lại không nhìn thấy được. Nếu vụ án không phải do con người gây ra, tại sao cô không điềm báo được? Có lẽ, bản thân cô vẫn chưa chạm tới đỉnh cao trong khả năng dự đoán tương lai chăng?
Nhất Uy vừa khẽ chạm ngón tay vào lòng bàn tay của Trúc Chi. Cậu cũng trông thấy vết nhầy nhụa màu bạc ấy. Cậu lén lút nhét một tấm hình vào túi quần. Thiên Thanh và Thanh Lâm đang mãi ngắm nghía những tấm ảnh còn lại nên không để ý, chỉ có Trúc Chi mỉm cười như biết ý đồ của Nhất Uy.
Thiên Thanh nói tiếp:
“Anh đang đợi Nhi gửi cho anh kết quả giám định.”
Thanh Lâm chọc ghẹo:
“Anh đợi chị Nhi hả? Trước giờ có bao giờ đợi cái gì của chỉ đâu ta?”
Thiên Thanh liếc xéo Thanh Lâm. Trong một chốc, anh muốn bay tới bịt miệng Thanh Lâm lại, cho nó bỏ cái thói trêu ngươi anh.
Trúc Chi mỉm cười nói:
“Thật là vui khi cuối cùng anh cũng tháo được nút thất trong lòng. Chị Huyền sẽ vui lắm khi anh buông xuôi đoạn tình 10 năm và sống một cuộc sống mới, vui vẻ hơn.”
Nhất Uy thúc cùi chỏ hai lần mới khiến Trúc Chi biết mình đang nói hớ. Chuyện Ngọc Huyền và Thiên Thanh chỉ có Ngân Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm là biết. Trúc Chi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352366/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.