Trúc Chi nhận thấy mình quá khiếm nhã khi hành động như thể gặp ma. Cô đứng dậy, cầm lấy cánh tay của bà dìu đi. Bà quá già, không còn răng giữ cái lưỡi bên trong miệng, nên nó cứ thè ra ngoài thôi. Chút kiến thức cỏn con đó cô biết. Cô hy vọng bà cụ không tự ái vì hành động của cô.
Trúc Chi càng dìu bà cụ đi càng thấy bà nặng kinh khủng, ấy là cả người bà không hề dựa vào cô, nhưng cô vẫn cảm thấy nặng nề. Cô nghe bà nói bên tai mình:
“Những người xinh đẹp như con làm sao biết trở nên xấu xí như thế này đau lòng thế nào.”
“Bà không có xấu mà.”, Trúc Chi cố gỡ gạt, “Bà chỉ lớn tuổi nên mới thế thôi.”
Cụ già đẩy ngã Trúc Chi. Bà thè cái lưỡi ra ngoài, bà rít lên:
“Ta không già. Có thể con không nhìn ra nét trẻ trung của ta, nhưng một lát nữa con sẽ thấy thôi.”
Trúc Chi hoảng vía vì bị cụ già ném một cách không thương tiết. Cô còn tưởng bà ấy sẽ rất yếu, nhưng sức lực mà bà dồn lên người cô chẳng hề nhỏ chút nào. Cô nhìn xung quanh xem có ai qua lại hay không, cô muốn tìm sự giúp đỡ của họ, nhưng con hẻm tối tăm chỉ cói một mình cô.
Bà cụ bay tới đè lên người cô. Bà áp hai lòng bàn tay lên đôi gò má của Trúc Chi. Cô chỉ thấy có thứ gì đó màu trắng trào ra bên ngoài từ đôi gò má của cô. Còn cụ già đang nở một nụ cười đầy phấn khích. Bà ta hít một hơi, làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352338/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.