Tiểu Bạch đoán cô trúng độc từ lúc đánh nhau với Ngân Chi. Độc tố của nó mạnh đến mức nào mà khiến một tiểu ma vương như cô bị trọng thương đến độ này?
Tiểu Bạch nhớ ra Lục Trung là người thân cận của Ngọc Tự. Hẳn là hắn cũng biết thuốc giải là gì. Không nghĩ ngợi gì thêm, nó lôi cổ Lục Trung ra từ hồ lô ban nảy. Nó ném hắn một cách không thương tiếc ra một bên (Lục Trung vẫn bị trói bởi sợi dây ma thuật nên không thoát ra được).
Tiểu Bạch ép đầu Lục Trung xuống bụng của Trúc Chi, nó vạch vết thương của cô cho hắn xem thật kỹ. Đáng lý nó không nên hành động thô lỗ như vậy, hoặc đáng ra nó không nên cứ cho Lục Trung xem cơ thể Trúc Chi kiểu đó, chỉ là chuyện quá gấp khiến nó không suy nghĩ nhiều.
Tiểu Bạch nắm một mớ tóc của Lục Trung kéo đầu hắn ra nhìn thẳng vào mắt nó. Nó nói bằng giọng đe dọa:
“Độc này hẳn là phía các ngươi có thuốc giải.”
Lục Trung cảm thấy vô cùng nhục nhã khi bị một đứa nhóc, hầu như, đang leo lên đầu lên cổ hắn ngồi. Hắn đương nhiên biết thuốc giải là gì. Có điều, loại độc tố này theo như hắn được chủ nhân cho biết, nó chỉ có tác dụng với thần tiên. Làm sao một tiểu ma vương như Trúc Chi lại có thể trúng độc. Hơn nữa, vết thương có màu rất lạ, nó màu tím của trái nho, mà đáng lý phải có màu nâu đất mới đúng.
Tiểu Bạch thấy Lục Trung khó mà trả lời mình nếu cứ tiếp tục giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352322/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.