Trúc Chi không hề di chuyển một bước nào. Không hiểu sao Nhất Uy có cảm giác như cô muốn sánh vai cùng mình chiến đấu. Làm sao cô có thể chạm vào chúng nếu như không có vũ khí trang bị gì?
Trúc Chi vừa nhìn những tên sát thủ vừa nói với Nhất Uy:
“Nhất Uy cách tốt nhất muốn tìm thấy những người kia không phải rất đơn giản sao? Bồ phải để chúng bắt đi. Muốn bắt được cọp con phải vào hang của nó. Nguy hiểm nhưng đó là cách tốt nhất. Bồ không thể cứ tìm tòi mọi người trong bế tắc được, hiểu chứ?”
Trúc Chi nói nghe rất có lý. Nhất Uy phải trực tiếp đến được đó mới có thể biết được chuyện đang xảy ra, cũng có thể cứu được những người cần được cứu. Cậu cũng bỏ qua nghi ngờ về thân thế của Trúc Chi, đành rằng cậu rất quan ngại việc dường như cậu đang từng bước từng bước làm theo đúng ý muốn của Trúc Chi kia.
Trúc Chi nói tiếp:
“Còn nếu bồ sợ đi một mình, tui bắt buộc phải đi cùng với bồ thôi.”
Trúc Chi nói xong liền lôi bông hoa màu đen mà Nhất Uy từng nhìn thấy ở bệnh viện ra. Cô chưa kịp sử dụng nó thì nghe tiếng hét thất thanh của Thanh Lâm từ phía bên kia vọng tới. Cậu nả súng liên tục vào những tên áo đen khiến chúng thối lui chịu trận.
Cuối cùng chúng tưởng phát súng của Thanh Lâm chính là còi báo hiệu một trận chiến nổ ra. Và chúng đã sẵn sàng tử trận tại đây. Chín người trong số chúng tản ra bao vây lấy ba người Trúc Chi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352286/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.