Trúc Chi quyết định không hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào nữa mà chỉ im lặng đi theo hai người kia xuống dưới hồ sâu. Huyết Yêu đưa cho Trúc Chi một viên ngọc màu xanh, hắn giải thích rằng viên ngọc có thể giúp người phàm thở được dưới nước. Cứ như hắn muốn nhắc nhở cô rằng: Hắn biết tỏng cái trò đùa nhỏ nhoi khi nảy mà cô nảy ra không vui chút nào và thật sự viên minh ngọc vẫn chưa phát huy hết khả năng trong người của cô. Hắn không muốn cô thử nó bằng cách tay không đi trong nước, lỡ may có gì xảy ra hắn sẽ hối hận cả đời.
Huyết Yêu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trúc Chi đi theo mình, giống như trước đây hắn vẫn hay làm thế. Trong lòng hắn chẳng suy nghĩ gì chỉ có Trúc Chi hay tưởng tượng, chỉ có cô mới rung động với hành động này của hắn. Cô thầm nghĩ hay cứ để bản thân cô được cưng chiều như thế một phút chốc đi, dù cô biết kết quả cũng chẳng tới đâu. Cô mỉm cười rồi cứ thế đi theo hắn đến cuối con đường. Cô thấy một cánh cửa nhỏ đầy rong rêu.
Lão yêu hồ mở cánh cửa ra, bên trong không chứa nước mọi thứ đều khô ráo. Cả ba bước ra khỏi cái động kia. Huyết Yêu ra hiệu cho hai người bước từng bước khe khẽ theo chân hắn.
Lúc này cả ba người nghe được tiếng cười đắc ý ở cuối con đường, tiếng cười này đích thị của Hồ Gia Bảo. Lão ấy đang đợi đúng thời điểm sẽ nhập xác. Ánh trăng trên kia chắc đã lên cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352264/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.