Không ai trả lời câu hỏi của thầy hiệu trưởng. Thầy cảm nhận rõ ràng đám người kia cũng cảm thấy rùng mình khi nói đến tên người ấy. Có lẽ họ sợ hãi gã họ Hồ kia. Thầy hiệu trưởng nghiêng đầu cố suy nghĩ xem trong lịch sử có gã họ Hồ nổi tiếng nào đầy gian ác hay không. Nhưng suy nghĩ của thầy chẳng đi được đến đâu vì thầy đã bị đánh ngất đi một lần nữa. Thầy chỉ nghe được một giọng nói lạnh lùng cất lên ở bên tai:
“Chủ nhân đang đến rồi.”
Nhất Uy cảm thấy con đường đến trường xa hơn bình thường, hoặc do họ đi bộ nên cảm thấy nó xa hơn trước đây chăng? Không biết kế hoạch của họ có thành công hay không, không biết thầy có gặp nguy hiểm khi bị chúng bắt đi không, đã trôi qua một thời gian dài như thế vẫn không thấy tín hiệu nào của thầy không lẽ thầy thật sự có nguy hiểm gì. Nhất Uy hỏi Thanh Lâm:
“Mày chắc là đã nói với thầy để lại ám hiệu cho tụi mình dễ tìm ra thầy chưa?”
Thanh Lâm quên bén chuyện phải nói với thầy hiệu trưởng vụ này. Cậu gãi đầu giả vờ cố nhớ ra chi tiết nào như thế hay không, Vô Ảnh thì nói huỵch toẹt:
“Thật ra là chưa nói. Nhưng anh đoán được chúng sẽ đưa thầy đến trường thôi.”
“Làm sao anh chắc thế được?”
Vô Ảnh chỉ lên bầu trời phía ngôi trường đằng xa. Chỉ có nơi đó bầu trời tự nhiên phát ra một loại ánh sáng kì lạ, mây trên trời bị nhuốm với đủ màu sắc. Chỉ là khi họ nhìn thấy màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352244/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.