Thế là bốn người: Nhất Uy, Trúc Chi, Thanh Lâm và Vô Ảnh háo hức hành quân đến nhà Nhất Uy khi mưa vừa tạnh. Nhà của Nhất Uy rất gần nhà của Trúc Chi, chỉ cần đi bộ một chút đã tới nơi. Chỉ có điều họ sợ vị Nhất Đằng không mấy khi ở nhà này lại khiến họ phải tốn công tốn sức đến đây. 
Thế mà chú Nhất Đằng đợi sẵn họ trước cửa nhà, làm như chú ấy chắc mẻm chuyển họ sẽ ghé qua nơi ở của chú trước rồi. Trúc Chi đứng sau lưng Nhất Uy ngó chằm chằm khuôn mặt hiền từ của chú ấy. Chú Nhất Đằng cao và gầy, chú mặc bộ áo thun màu xám đúng với độ tuổi và cô thấy rõ ràng râu của chú vẫn chưa được tỉa tót gọn gàng. Chú rất đẹp trai, vẻ nam tính chết người của một người đàn ông trung niên. Cô đoán ngày còn trẻ chắc hẳn chú rất được nhiều cô nương yêu thích. Người như chú nào giống một pháp sư như trong phim đâu? 
Chú Nhất Đằng nói giọng trầm ấm vô cùng: 
“Mấy đứa vào nhà đi.” 
Đây là lần đầu Trúc Chi và Vô Ảnh đến nhà Nhất Uy, Thanh Lâm thì lần thứ ba rồi. Nhà của Nhất Uy có đến ba tầng lầu, tầng trệt giống như nhà của cô, vẫn phòng khách làm chủ đạo. Tuy nhiên phòng khách nhà Nhất Uy không giống phòng khách trong trí tưởng tượng của cô: khắp nơi không có bùa chúa được vẽ chi chít khắp nơi hay gam màu tối tạo cảm giác huyền ảo ma mị như nơi ở của thầy bói mà cô vẫn thường thấy trong phim; nó trông đẹp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352232/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.