Trúc Chi bật cười thành tiếng, nụ cười của cô không bật ra một cách sảng khoái bởi vì nó bị nghẹn nơi cổ họng, và mặt cô trở nên tím tái xanh xao. Trúc Chi nắm lấy cổ tay của Du Hồn kéo ra khỏi người mình khiến ả sửng sốt vài giây khi thấy một người phàm như cô lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. Trúc Chi nói giọng châm biếm rõ ràng: 
“Ta đâu có đổ oan cho ngươi, ngươi thật sự làm điều đó mà nhỉ.” 
Du Hồn nói mà như đang phun nước miếng dính đầy mặt Trúc Chi: 
“Bà ta không phải mẹ ruột của huynh ấy, bà ta chỉ có công nuôi dưỡng huynh ấy thôi. Ai bảo bà ta bắt huynh ấy phải thi đổ công danh, bắt huynh ấy phải xem trọng sự nghiệp. Ta đã nhiều lần muốn có huynh ấy nhưng huynh ấy đều khước từ ta. Huynh ấy lấy lý do muốn thi đổ trạng nguyên, muốn làm rạng danh bà lão già từng thi đỗ trạng nguyên đó của mình.” 
Thanh Lâm nghe vậy liền lấn tới hỏi thăm: 
“Người đỗ trạng nguyên duy nhất của lịch sử Việt Nam không phải là Nguyễn Thị Duệ sao? Nhưng bà ấy về hưu lúc 70 tuổi, hơn nữa không có thông tin nào cho thấy bà ấy có đem theo một đứa con trạt tuổi đi thi trạng nguyên đâu.” 
“Thì ta vừa mới nói bà ta nhận nuôi chàng mà.” 
Thanh Lâm ré lên: 
“Té ra người giết chết bà ấy là cô?” 
Du Hồn bực mình: 
“Bây giờ là lúc các ngươi hỏi chuyện xưa cũ của ta hay sao?” 
Huyết Yêu vừa lẳng lặng đứng bên cạnh Ưng Thụy coi chừng hắn vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352217/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.