Vô Ảnh ôm lấy cơ thể của Trúc Chi bay đến một góc trong căn phòng. Gã đặt cô xuống, trái tim của gã nhói lên khi nhìn thấy gương mặt tím tái xanh xao của cô, gã cố lây cô dậy:
“Ngân Chi.”, đây là lần đầu tiên gã gọi thẳng tên của cô.
Vô Ảnh cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu đen của mình đề lên vết thương của Trúc Chi với hy vọng máu ngừng chảy. Với tính hình này nếu không cứu chửa kịp thời có thể cô sẽ mất mạng, mà gã không muốn chuyện đó xảy ra một chút nào. Gã áy náy nhìn cô, lúc nảy nếu không phải bị những tên kia cầm chân gã đã tới kịp lúc. Gã phẫn nộ:
“Đáng ghét.”, cuối cũng gã vẫn không bảo vệ được cô. Huyết Yêu biết chuyện này không biết sẽ tính sổ trên đầu hắn ra sao đây.
Nhất Uy hoàn toàn không kiềm chế được tức giận, cậu phải giải quyết cho xong tên này một cách nhanh chóng, sau đó đưa Trúc Chi đến bệnh viện xem vết thương như thế nào, hy vọng cô ấy chịu được đến khi đó. Cậu phóng tới hướng mũi kiếm vào mặt tên thủ lĩnh, nhưng hắn biến cây quyền trường thành một thanh kiếm dài và cảm được mũi kiếm của cậu.
Đôi mắt của Nhất Uy không còn tròng đen, thay vào đó hai bên đều một màu xám tro, khuôn mặt cậu đanh lại, mày nhếch lên trông gian ác. Cậu ném thanh kiếm lên không trung rồi lướt nhẹ bằng một chân trên mặt sàn tới chổ Từ Nhân. Hắn cũng không đứng đợi cậu tiến tới mà cũng lao vào phía cậu. Nhất Uy đạp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352195/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.