Khi Tuấn Tú đã sẵn sàng, Huyết Yêu ra hiệu cho Vô Ảnh chuẩn bị.
Huyết Yêu lấy ra một hồ lô thu nhỏ, hút linh hồn Vô Ảnh vào đó, rồi lại thả linh hồn đỏ chót của Vô Ảnh ra.
Vô Ảnh lập tức nhập hồn vào Tuấn Tú. Nhưng đã 30 phút trôi qua, Tuấn Tú chẳng hề ngủ được. Cả đám bắt đầu hết kiên nhẫn. Trúc Chi ngồi ngân ca một bài hát để thay đổi không khí:
“Đắm say những tháng ngày mình bên nhau
Ai đã thề non, ai đã hẹn biển
Rồi vội vàng xa cách như chưa từng
Một mình em ngậm ngùi những niềm đau.”
Nhất Uy vỗ tay khen ngợi:
“Không ngờ cậu cũng hát hay như vậy. Mà bài hát hay tui chưa từng nghe qua.”
Trúc Chi vuốt tóc nói:
“Tui cũng đâu biết. Tự dưng câu hát ở trong đầu tuông ra thôi hà.”
Huyết Yêu thoáng bất động trong một phút. Hắn đã từng nghe qua bài hát này ở đâu rồi, giai điệu rất quen thuộc. Nhưng hắn nghĩ mãi không ra đã nghe ở đâu.
Tuấn Tú nói giọng như có ai đang bóp cổ mình:
“Nè.. Không lẽ tui cứ nằm trưng trưng nhìn trần nhà như vầy hả?”
Vô Ảnh (đang ở trong thân xác của Tuấn Tú) cũng nói ké bằng giọng thảm thương:
“Phải đó. Em cũng rất mệt mỏi luôn ngài giữ của ơi.”
Huyết Yêu điên tiết phất tay một cái. Tuấn Tú liền chìm vào giấc ngủ. Trúc Chi nói:
“Sao nảy giờ không làm sớm hơn?”
Huyết Yêu không trả lời cô. Hắn nhìn lên kim đồng hồ treo tường, tính nhẩm gì đó. Trúc Chi không muốn mất mặt thêm nên không tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352157/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.