“Bây giờ chúng ta làm sao?”, Trúc Chi níu cánh tay của Uy hỏi dồn dập.
“Ngạ quỷ khó xử lý hơn những con ma bình thường. Không được cho nó lên xe. Thức ăn ưa thích của nó là con nít. Như vậy, em bé có thể gặp nguy hiểm. Dù có mất mạng, nhất định không thể ngạ quỷ biết trên xe có đứa nhỏ.”
Trúc Chi gật đầu.
“Cây trâm này không thể hạ ngạ quỷ. Nhưng vẫn làm nó chậm động tác. Tôi sẽ tiếp cận nó.”
“Không. Tôi sẽ làm. Tôi để quên thanh kiếm trên xe mất rồi. Cô đưa cho tôi. Tôi có kĩ năng chiến đấu hơn cậu. Để một đứa con gái lao vào nguy hiểm mà chỉ đứng đó nhìn. Tôi không làm được.”
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn tỏ ra lịch thiệp?”
“Cậu phải đảm bảo vòng tròn tro phật không bị đứt ra, nếu không anh hai của cậu cũng có thế gặp nguy đấy.”
“Cẩn thận một chút”, Trúc Chi đưa cây trâm cho Nhất Uy và chạy vào trong xe.
Nhất Uy nắm chặt cây trâm trên tay, nhìn vào ngạ quỷ, vô cùng cẩn trọng.
Tuấn Tú há hốc mồm nhìn ra ngoài xe. Anh hoàn toàn kinh ngạc, mắt mở to, nhịp tim đang tăng nhanh đến chóng mặt, cả người run rẩy. Cái thứ đang ở ngoài xe kia không phải là con người. Anh có thể thấy rõ ràng.
Trúc Chi thấy anh mình có vẻ không được ổn. Mắt của anh hướng ra ngoài xe chổ của ngạ quỷ. Cô liền đoán được vấn đề: anh của cô nhìn thấy được ngạ quỷ. Có thể nó kinh tởm đến mức người thường cũng có thể nhìn thấy chăng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352135/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.