Diệu Khang và Nguyên Lực cùng nhau bay về phía xa, cách cỗng vô định một khoảng khá xa, từ khoảng cách này mà nhìn qua nhóm người Nguyên Sâm và Huyết Yêu chỉ thấy nhỏ bằng ngón trỏ của Nguyên Lực.
Diệu Khang đánh giá kẻ thù trước mặt. Y không thay đổi so với đây là mấy, có điều chắc rằng y vẫn chưa thể nhận ra khuôn mặt của những kẻ mình từng gặp. Chính gã đã hạ độc y, chính gã không muốn y nhận ra bất cứ kẻ nào mà y gặp gỡ nữa.
Nguyên Lực hét vào mặt Diệu Khang:
“Ngươi tưởng rằng hạ độc ta rồi, ta sẽ không nhớ ra khuôn mặt của ngươi ư? Sai. Ta có chết cũng nhớ rõ khuôn mặt của ngươi. Nhờ chủ nhân giải độc cho ta mà ta có thể in hằn nét mặt của kẻ thù giết chết cả nhà là ngươi.”
Diệu Khang giận dữ quát tháo:
“Ta đã nói bao nhiêu lần thì ngươi mới hiểu đây? Ta không giết họ, ta không kịp cứu họ mà thôi. Có một kẻ khác đã đến trước cả ta.”
Diệu Khang không nói dối, chỉ là Nguyên Lực chưa bao giờ tin tưởng gã. Gã luôn là kình địch trong lòng của y, cũng không thèm nhận bất cứ điều ước nào mà gã đề nghị. Mỗi thù của hai người có thể bắt đầu từ chuyện Diệu Khang gặp gỡ Nguyệt Trinh.
Năm đó, Diệu Khang trong một lần ghé thăm ông Tơ bà Nguyệt trong miếu đã tình cờ gặp được Nguyệt Trinh. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, hình như nàng đang điều tra thứ gì đó liên quan đến Tứ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/3137160/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.