Chương trước
Chương sau
"Chuyện này dính dáng gì đến tôi, số của nó là đi chầu Diêm Vương, đoán chừng gắng gượng không quá được một hai ngày." Khi Sở Phong nói những lời này thì nhìn thoáng qua hai dị nhân nằm ở xa xa.

"Sẽ có người đến đón anh ta, cậu chỉ cần giúp anh ta đơn giản xử lý vết thương, cái khác thì khỏi phải xen vào!" Cô ta lạnh lùng nói ra, sau đó thì cắt ngang cuộc gọi.

Sở Phong buông điện thoại, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, hắn đã nhìn ra một ít manh mối, còn phải sợ bọn chúng sao?!

Hắn mang xích sắt tới trói chặt lấy hai tên dị nhân bị trọng thương, sau đó tùy tiện ném vào trong sân, không để ý tới nữa, còn hắn thì trực tiếp trở về phòng ngủ.

Đêm hôm nay thật quá yên lặng, không có ai đến.

Thẳng đến giữa trưa, Sở Phong và con nghé vàng ăn cơm xong thì có người đến cửa, người nọ trực tiếp xông vào trong sân.

"Cậu là Sở Phong đúng không, người ở đâu rồi?" Đây là một người đàn ông trung nhiên chừng ba mươi mấy tuổi, mặt mày hơi đen đúa, vóc người không cao cũng không thấp, khí thế rất mạnh, còn ánh mắt thì hùng hổ gây sự.

"Tôi là Sở Phong. À, người thì ở đây chứ đâu?” Sở Phong ra hiệu chỉ ngón tay vào một góc tường trong sân.

Gã kia nhìn vào hại tên dị nhân bị trói, thấy bọn họ máu me bê bết, rơi vào hôn mê, gã lập tức nhíu mày, sau đó bỗng quay phắt lại, khi nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

"Cái này không trách tôi được, rõ ràng bị thương nặng thế mà còn làm như muốn giết tôi vậy, quái vật như vậy ai không sợ, tôi chỉ cố lấy dũng cảm đề trói bọn chúng lại." Sở Phong buông thỏm tay xuống, mặt thì đầy bất đắc dĩ.

"Tốt lắm, người thì ta mang đi. Về phần mi thì cứ chết trong hoả hoạn đi!" Gã trung niên đó quát lên, một đấm cuốn theo cuồng phong dộng vào huyệt thái dương của Sở Phong, đây là muốn giết chết hắn.

Mặt Sở Phong lạnh buốt, hai chân trụ vững tại chỗ không nhúc nhích, tay phải siết thành nấm đấm, trực tiếp chủ động đi lên nghênh đón, dộng thẳng vào nắm tay của đối phương.

"A......"

Gã trung niên gào lên thảm thiết, cả người bị hất tung lên, quả đấm của gã đã rách nát, mà cánh tay thì vặn vẹo biến dạng, cứ như bị một ngọn núi đập vào, toàn bộ cánh tay đã bị tổn hại.

"Mi...... Quả nhiên có quái lạ, ra tay!" Gã cả giận quát.

Ngay giây phút đó, trên các bức tường trong sân xuất hiện mấy họng súng – loại có lực sát thương trong đường kính lớn, còn có gắn ống hãm thanh, chúng cùng nhã đạn muốn bắn chết Sở Phong.

Nhưng mà, sau khi luyện thành chín thức quyền pháp, Sở Phong đã khai thông một bản năng nào đó, có thể biết trước được nguy hiểm, sau đó thực hiện né tránh, hắn lấy tốc độ nhanh chóng mặt mà nhảy ra ngoài tường.

Ầm ầm ầm......

Một đấm lại tiếp một đấm, bốn gã cầm súng đều bị đánh gãy tan xương cốt, miệng thì phun máu, cả người bị hất bay lên rồi ngã lăn hết xuống đất.

"Mi......"

Gã trung niên rung động, gã há mồm, phun ra một ánh sáng trắng nhìn như tơ nhện, nó quấn về hướng Sở Phong, trông vô cùng quỷ dị.

Sở Phong chợt lách người né ra ngoài, mà thân thể gã kia thì phồng lên, khớp xương như đang không ngừng di động, hai bên cơ thể gã nhanh chóng mọc ra những đôi chân nhện đối xứng, chúng đen thùi, nhưng lại cứng rắn, còn lóe lên ánh sáng kim loại.

Gã như một con nhện đen khổng lồ, miệng phun ra tơ, sợi tơ tung mạnh đến đây, mấy cái chân đen đúa của con nhện tạo nên vết hằn sâu trên mặt đất, khi bước trúng hòn đá, nó trực tiếp cắt nát đá tảng, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Ông!

Hư không như đang rung lên, sau khi gã xông lên, mấy chân nhện căng cứng thẳng tắp, đâm vào người của Sở Phong, cứ như mấy cây mâu cán đen vô cùng sắc bén.

Răng rắc!

Thực đáng tiếc, sau khi Sở Phong ngưng tụ ra thần hình chung cực Ngưu Ma Quyền, hắn siết lấy nắm đấm, đấm đứt đoạn mấy cái chân đen ánh kim của con nhện, lại một quyền dộng vào ngực gã, trực tiếp đục ra một lỗ máu làm người ta phát hoảng.

Gã trung niên kêu lên thảm thiết, cả người ngã lăn xuống đó, rốt cuộc không dậy nổi nữa.

Sở Phong hết sức trấn định mà nhìn bọn chúng, mấy người này tuy đều trọng thương ngã gục, nhưng vẫn bị hắn trói lại.

"Nghé vàng, ném bọn chúng vào núi Hồng Hoang đi." Sở Phong nói.

Con nghé vàng quay đi chỗ khác, hành động này có nghĩa là, tôi không đi!

"Cô gái và gã có cánh ở đằng kia, tối hôm qua chúng đào cái hố mà mày chôn, chúng biết bí mật của mày hết rồi." Sở Phong nói.

Nghe những lời này, con nghé vàng xù hết lông trên người lên, mỗi một sợi lông vàng gần như dựng thẳng đứng, nó thẹn quá thành giận, như bị người ta nhìn trộm thứ bí mật nhất của mình, nó nổi trận lôi đình.

"Đừng có liều mạng với tao, là bọn họ đào lên, không tin thì mày đi tra khảo đi, không thì sao cô gái tóc vàng kia nhìn thấy mày thì ói liên tục như thế?" Sở Phong nói.

Mặt của một con nghé cư nhiên có thể đổi màu, cứ như ứ máu vậy, nhìn hơi tím bầm. Nếu là con người thì gương mặt này khẳng định lúc xanh lúc trắng. Chuyện riêng tư bị phát hiện, nó điên tiết lên cũng phải.

Dày vò một hồi, cuối cùng, nó quyết đoán tha đám người kia đi, lập tức chạy về phía ngọn núi.

"Thật đáng sợ, cũng chỉ là khi đang giải quyết vấn đề của bản thân thì bị người ta phát hiện thôi mà, không biết nó có thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu không nữa?" Sở Phong lẩm bẩm.

Hắn đã nhìn ra, nghé vàng rất để ý việc này, đặc biệt không muốn để ai nhìn trộm, hắn quyết định, về sau không đề cập tới chuyện phân của nó nữa.

Những người đó bị xuyên thành một chuỗi, bị con nghé một hơi lôi đi rồi.

Lúc nó khi trở về, Sở Phong hỏi kết quả như thế nào.

Con nghé như đã khôi phục bình tĩnh, giơ một chân che mắt, miệng kêu nghé ọ nghé ọ mấy tiếng, ý là kết cục của chúng quá tàn khốc, nó cũng không nhẫn tâm nhìn nữa.

Sở Phong câm nín không thôi, rõ ràng là mày ném vào núi, còn tàn khốc cái đinh gì nữa!

Buổi chiều, Sở Phong luyện quyền xong rồi đi tắm nước nóng, sau đó đọc sách trong phòng.

Lần này, hắn sẽ không liên lạc với Lâm Nặc Y và người phụ nữ kia nữa.

Sau đó không lâu, điện thoại vang lên, là đối phương chủ động gọi tới. Hắn không bắt máy mà vẫn ngồi tại chỗ đọc sách say sưa.

Mãi một lúc sau, khi điện thoại lại vang lên lần nữa, hắn mới bắt máy nói chuyện với đối phương.

Vẫn là người phụ nữ kia, giọng cô ta hơi cao, hỏi Sở Phong có nhìn thấy có ai đến cứu gã có cánh kia hay không.

"Thấy chứ, lần này, nhìn thấy một con nhện lớn hình người từ trên trời giáng xuống, suýt nữa ngã chết trước cửa chính nhà tôi." Sở Phong bình tĩnh đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.