Chương trước
Chương sau
“Anh em, mấy ngày không gặp đúng là rất nhớ cậu. Gần đây cậu thế nào rồi?” Chu Toàn hỏi Sở Phong.

“Tôi rất tốt, còn đang định hỏi cậu rốt cuộc đã biến thành bộ dạng gì rồi. Gần đây đều nhắc đến dị nhân, cơ thể của cậu không có việc gì chứ?” Sở Phong ân cần hỏi.

“Bây giờ tôi có thể đốt kim nấu đá, dọa bản thân tôi cũng không nhẹ. Nhưng cuối cùng cũng đã thích ứng. Tuy nhiên, trên đầu mọc sừng thật sự rất khó coi.” Chu Toàn oán niệm.

Gần đây, gã để tóc búi trên đầu, muốn giấu cái sừng. Kết quả bị người trong nhà nói cái tóc búi đó nhìn khoa trương quá, chẳng khác nào tên du côn, khiến gã buồn bực muốn chết.

Sở Phong không phúc hậu chút nào, cười lên ha hả.

Chu Toàn oán hận còn lớn hơn nữa.

“A, đúng rồi, nói cũng thật kỳ lạ. Hai ngày qua Ngưu Ma Vương không quấy rầy tôi nữa. Suốt ngày im lặng, khiến tôi cảm thấy không quen cho lắm.” Chu Toàn nói.

Sở Phong không nói gì. Lúc trước, con nghé vàng không phân biệt được sớm muộn, chỉ cần nó rảnh là nó lại nghịch điện thoại, quấy rầy Chu mập, tra tấn gã đến sắp hỏng mất.

Hai ngày qua tốt hơn một chút, gã lại không quen?

Bỗng nhiên, Sở Phong nhớ đến cái gì đó, kinh ngạc hỏi: “Không đúng, hai ngày qua tôi vẫn thấy nó ôm điện thoại mà, thỉnh thoảng điên cuồng nhấn mấy lần, sau đó kêu bò…bò mấy lần, rõ ràng là đang nói chuyện với ai đó.”

“Không thể nào. Hai ngày qua, điện thoại của tôi yên tĩnh lắm, nửa đêm cũng chẳng ai quấy rầy, tôi tự nhiên không ngủ được.” Chu Toàn vẫn khẳng định con nghé vàng không gọi cho gã.

Sở Phong nghe xong, sắc mặt thay đổi, trực tiếp cúp máy.

Nếu con nghé vàng không quấy rầy Chu mập, thật đúng là không thể tưởng tượng được. Chẳng lẽ là trêu chọc bạn học của hắn? Hắn cảm thấy trước mắt hắn đều biến thành màu đen.

Chẳng lẽ con trâu chết này ngày càng thông minh, nhớ trộm phương thức liên lạc của hắn?

Hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu có một luồng khói trắng đang bốc lên, đồng thời trong lòng còn có chút bất an. Hắn trực tiếp xông vào phòng con nghé vàng, hét lớn: “Ngưu Ma Vương, tao liều mạng với mày.”

Sở Phong nhào vào phòng, đè con nghé vàng đang chổng vó mất hình tượng nằm trên giường.

Con nghé vàng khó hiểu, trừng đôi mắt trâu, phẫn nộ nhìn hắn.

“Có phải mày đã liên lạc với những người kia rồi?” Sở Phong đen mặt hỏi.

Con nghé vàng lắc đầu chắc chắn, sau đó giơ một chân chỉ chỉ điện thoại.

Sở Phong hoài nghi, cầm lấy điện thoại, rất nhanh mở xem, sau đó thở phào một hơi. Chuyện mà hắn lo lắng đã không phát sinh.

Nhưng hắn hơi hoài nghi, dãy số điện thoại lạ hoắc này là ai? Tên nào xui xẻo bị con nghé vàng này theo dõi thế?

Thị trấn, tại một nơi nào đó.

Tả Tuấn sắp hỏng mất. Từ lúc tỉnh lại, y luôn nhận được những cuộc gọi điện thoại, chẳng phân biệt ngày đêm, rả rích không dứt.

Có đôi khi chạng vạng, có đôi khi đêm khuya, có đôi khi tờ mờ sáng. Lần nào cũng làm cho y khổ lên khổ xuống. Sự quấy rầy này thật sự rất đáng giận.

Nên biết rằng, đầu của y vừa mới bị con nghé vàng đá cho sáu phát, mất trí nhớ không được bao lâu. Não người bị đau, suốt ngày sẽ phải ngủ.

Kết quả, y gặp phải một cực phẩm, không ngừng quấy rầy y. Cứ mỗi lần y vừa ngủ say, đã bị tiếng chuông ác mộng làm tỉnh giấc.

Nhưng y không dám tắt máy, bởi vì thân là dị nhân, mà đây lại là phương thức liên lạc duy nhất với cấp trên và đồng bọn ở Thái Hành.

Điều đáng giận nhất chính là, người quấy rối y lần nào cũng kêu tiếng bò… bò…bò không ngừng, khiến y nghe đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết đối phương.

Đầu của y đau vô cùng, cảm giác giống như bị trâu đá.

Bây giờ nghe tiếng được trâu kêu, y cảm thấy giống như không ngừng bị trâu đá, đầu càng lúc càng đau hơn.

Có đôi khi, vì quá tức giận, y thật muốn đập nát điện thoại của mình.

Nhưng đây là điện thoại đặc biệt. Tuy rằng công năng đơn giản, nhưng rất mạnh, đảm bảo bất cứ chỗ nào cũng có thể bắt được tín hiệu, có liên quan đến thân phận của y, vì thế không thể sơ sót được.

Thị trấn Thanh Dương, nhà Sở Phong.

Con nghé vàng ra hiệu Sở Phong đặt điện thoại lên giường, sau đó nó nhấn vài cái, dường như rất có kinh nghiệm. Sau khi điện thoại được thông, nó quyết định cách thật xa.

Quả nhiên, bên trong điện thoại truyền đến tiếng kêu điếc tai: “Tên khốn kiếp, đừng để cho tao bắt được mày, tao sẽ #¥%¥..."

Một giọng người chửi ầm lên, thở hổn hển.

Sở Phong trợn mắt há mồm, cuối cùng mới biết người bị hại là ai, Tả Tuấn. Cái tên đen đủi này thế mà bị con nghé vàng để mắt đến.

Sở Phong dở khóc dở cười. Hôm lục soát người Tả Tuấn, con nghé vàng cũng ở bên cạnh, vẫn luôn mân mê điện thoại của đối phương, thì ra là ghi nhớ số liên lạc.

Thế này sao có thể gọi là đại đạo đơn giản nhất. Quả thật là đại đạo vô biên, không dứt.

Sở Phong nín cười, rời khỏi phòng.

Chỉ còn con nghé vàng đang đùa nghịch chiếc điện thoại, thỉnh thoảng còn kêu bò…ò….ò vài tiếng, giống như đang đáp lại Tả Tuấn.

Buổi tối, Sở Phong không ngừng luyện quyền, luyện một hơi thành công thức thứ sáu và thứ bảy Ngưu Ma Quyền.

Hắn đứng ở cửa, cầm một hòn đá khá to, nhẹ nhàng bóp một cái, nhất thời hóa thành bột phấn rơi trên mặt đất.

Sở Phong chấn động. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay của mình, không biết rốt cuộc có bao nhiêu lực đạo?

Tốc độ tiến triển Ngưu Ma Quyền quá nhanh. Sở Phong từng hoài nghi, hỏi qua con nghé vàng, kết quả nó viết xuống một vài chữ, nói rằng.

Loại quyền pháp này có người luyện cả đời cũng không thành công, ngay cả thức thứ nhất còn chưa qua được.

Mà có người chỉ mấy năm bữa nửa tháng là có thể luyện thành vài thức. Đương nhiên, chỉ là sơ bộ luyện thành. Áo nghĩa vô thượng ẩn chứa bên trong phải cần về sau từ từ lĩnh hội.

“Cứ chiếu theo như vậy, mình nhất định sẽ luyện thành.” Sở Phong nói.

Hắn cũng không đuổi theo tốc độ. Buổi tối tiếp theo, khi luyện, hắn cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều.

Sở Phong tắm rửa một cái, sau đó lên mạng tìm thông tin có liên quan. Số lượng dị nhân đang gia tăng, đồng thời có một số nhân vật lợi hại dần dần được người ta biết đến.

Sở Phong nghiêm túc đọc những tin tức này, sau đó hắn bị một tin tức mới thu hút.

Có người nói phát hiện trong núi Thái Hành có một cây cổ thụ rất kỳ lạ, không ít dị nhân đã đến đó, chờ quả chín thì tranh đoạt.

Điều này đã dẫn phát một gợn sóng rất lớn.

Bởi vì có lời đồn rằng, hầu như tất cả dị nhân bởi vì ăn loại trái cây do cỏ kết ra mà phát sinh dị biến.

Chỉ có Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, Hỏa Linh, Bạch Hổ Vương là khác. Bọn họ ăn là trái cây do cây này kết ra, vì thế mới phá lệ mạnh hơn.

Cho nên, khi tin tức này vừa xuất hiện, lập tức khiến mọi người khiếp sợ, khắp nơi rục rịch. Điều này đồng nghĩa với việc có thể sẽ tạo ra một cường giả siêu cấp, có thể áp chế các dị nhân khác trong thiên hạ.

Nhất thời, núi Thái Hành tiến vào tầm mắt của các phe, không còn yên tĩnh được nữa.

“Núi Thái Hành sắp không yên ổn rồi.” Sở Phong lẩm bẩm, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm vẫn mênh mông, ngẫu nhiên còn có lưu tinh xẹt qua.

Khẳng định sẽ có dị nhân đến đây. Kỳ thụ kết trái có thể tạo nên những cao thủ như Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, Hỏa Linh, Bạch Hổ Vương, có thể nào không khiến người khác động tâm chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.